“Khặc khặc! Ăn xong rồi mà lão phu đây vẫn còn cảm thấy thèm thuồng. Nó quá là ít cho một bữa ăn, thật không có cảm giác gì cả!” Lão cái bang giờ đây đang nằm ưỡn bụng mình trên một táng đá thạch to gần đấy để sưởi nắng với vẻ mặt vô cùng phè phỡn.
“Mẹ nó nữa! Cả một con gà thì lão ta ăn hết ba phần bốn rồi mà vẫn còn kêu đói!” Nam Phong bực dọc nghĩ. Hắn ta nướng gà là để mình thưởng thức a, lão đã đi ăn chùa rồi mà còn không thấy thoả mãn nữa, đúng là đồn như lời mà.
Lão cái bang này vẫn còn không để cho người ta hết bực mình mà nói tiếp: “Aizz! Tiếc thật! Món ngon như vậy mà lại không phối với rượu ngon. Biết thế thì ta đã mang theo “Long nhưỡng tửu” mà ta ngâm ba mươi năm bên người rồi!” Vẻ mặt khoe mẽ kết hợp với dáng vẻ ngả ngớn lại càng khiến cho Nam Phong tức điên lên và định xông vào ăn thua một trận, nhưng sau đó hắn vẫn cố nhẫn nhịn. Mạnh không bằng người thì chỉ có nước nhịn nhục mà thôi, chỉ có loại vũ phu mới đi làm việc biết thừa là bại này.
Nam Phong bực tức rút từ trong ba lô ra một thanh chocolate marou vị cafe và cho lên miệng ngấu nghiến thưởng thức. Chỉ lúc này thì hắn mới thật sự quên đi cái lão ăn mày chết tiệt đang ngồi trên tảng đá kia và thư giãn một buổi trưa thoải mái.
Hắn mới cắn được miếng thứ hai vào miệng thì như một cơn gió, lão cái bang đang nằm phơi nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-bay-gio-cung-xuyen-khong/1588648/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.