Chương trước
Chương sau
“Ha! Cuối cùng thì cũng quay trở lại chỗ này rồi! Đi một thời gian dài lại đâm ra nhớ thương nó mới chết chứ!” Nam Phong chẹp miệng cảm thán, sau đó hắn lại nghĩ: “Không biết Yu Mina hiện giờ đang làm cái gì nhể? Lo lắng cho nàng thật!”
“Nam Phong! Chào mừng anh đã quay trở về!” không biết từ lúc nào mà Yu Mina đã tiến đến từ phía sau và ôm chầm lấy hắn. Tên này thế mà đã đi được một lèo hơn ba ngày rồi, khiến cho trong lòng nàng có đôi chút lo lắng và sợ hãi. Nàng sợ rằng sau khi ôm một đống vàng đi về nhà, thì hắn sẽ không còn muốn quay trở lại nơi này nữa.
Nam Phong vô cùng ngạc nhiên, hắn không biết làm sao mà Yu Mina lại có thể, phát hiện ra hắn một cách nhanh chóng như thế vậy. Chẳng lẽ, suốt từ lúc hắn đi về đến giờ, thì nàng vẫn luôn đứng ở đây và chờ đợi hắn hay sao.
“Anh hỏi vấn đề này sao? Cũng không có gì to lớn cả! Thực ra thì, em đã cài sẵn một thiết bị cảm ứng ở xung quanh nhà rồi, nếu mà có biến động gì liên quan đến chấn động không gian, thì nó sẽ tự động thông báo lại cho em. Với lại...” Yu Mina rướn người lên và trao cho Nam Phong một nụ hôn nồng thắm, sau đó nàng tiếp tục nói: “Cứ mỗi ngày em lại dành ra một khoảng thời gian, để đến nơi này và chờ đợi anh quay trở về đấy! Hì hì!”
Nam Phong sửng sốt trước hành động táo bạo của nàng, hắn nghĩ: “Không thể ngờ được, một cô nàng trông có vẻ ngờ nghệch trước tình yêu như thế, mà lại có những lúc tình cảm đến như vậy?”
(t/g: Anh nghĩ là có mỗi chú ngờ nghệch mà thôi, chứ bọn con gái nó kinh khủng lắm! Kinh khủng lắm!)
“Được rồi mỹ nữ! Em kể cho anh nghe về sự kiện trong những ngày qua đi?” Nam Phong nhanh chóng thay đổi chủ đề, hắn cũng không phải là một con người quá lậm về phim ngôn tình trung quốc. Thế nên hành động quá mần mũi này thì hắn vẫn chưa thể nào thích ứng hết được.
“Vâng a! Để em kể cho anh nghe!” Sau đó, Yu Mina nhanh chóng kể lại cho Nam Phong nghe về những gì mà nàng đã làm trong mấy ngày qua.
Sau khi hắn đi, Yu Mina đã dùng chỗ đồ ăn mà hắn để lại và một lần nữa mang chúng đi buôn bán. Với kinh nghiệm của lần trước, lần này đã không còn những thằng ngu nào, tỏ ra trẻ trâu mà đến chỗ nàng gây sự nữa. Nàng nghĩ một phần là do bọn chúng e ngại tâm lý số đông, một phần cũng là vì bọn chúng biết rằng, dù có làm to chuyện đến đâu thì cũng chẳng thu được chút lợi tức nào.
Nàng không biết rằng, lý do chính cho sự kiêng rè này, chính là vì Nam Phong đã đạt được sự ủng hộ của tam đại gia tộc, còn gia tộc họ Yoon thì vẫn đang trong tình trạng án binh bất động.
Vì thế, Yu Mina đã dễ dàng hơn cho công việc làm ăn, buôn bán và bành chướng thế lực của mình. Đã có rất nhiều cường giả đồng ý gia nhập và bảo hộ cho việc làm ăn của nàng. Cũng nhờ đó mà nàng đã thành lập nên một thế lực có tên là “Ẩn sỹ các”, chuyên để bảo hộ cho việc làm ăn và thu thập tình báo, như những đai gia tộc khác vẫn đang làm.
Bình thường, nếu một gia tộc nào đó mà có ý muốn quật khởi, thì sẽ bị tứ đại gia tộc đứng ra và ngăn cản. Nhưng do gian hàng của nàng đã một phần nào đó liên quan trực tiếp đến quyền lợi của bọn họ, thế nên bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Một phần là do họ kiêng dè thế lực đứng đằng sau chống lưng cho nàng.
“À ha! Anh đi có ba ngày mà đã xảy ra nhiều vấn đề như thế rồi!” Nam Phong nhìn kỹ Yu Mina một lần nữa, hắn không ngờ rằng cô nàng này lại có thiên phú về lĩnh vực buôn bán như thế.
“Hì hì! Thôi vào vấn đề chính đi! Đồ mà em nhờ anh mua hộ như thế nào rồi?” Yu Mina nhìn chằm chằm xung quanh hắn, để tìm kiếm những món đồ yêu quý mà nàng đã nhờ hắn mua hộ đang ở đâu.
Nam Phong cười khổ không thôi, hắn nghĩ: “Cô nàng này mong hắn trở về là vì nhớ thương hắn, hay là nhớ thương những món đồ của hắn đây?”
Hắn nhanh chóng mang ra những món đồ mà nàng đã dặn dò hắn từ trước. Lúc này đây, Yu Mina sung sướng như là một đứa trẻ khi nhận được món quà sinh nhật của mình vậy. Nàng nhanh chóng đá Nam Phong qua một bên và mầy mò nghiên cứu những món đồ mà hắn mang về.
Thật ra, những món đồ này cũng chẳng phải là những thứ gì đó quá xa xỉ đối với nàng cả, thế nhưng nó lại mang đến cho nàng một sắc màu vô cùng mới mẻ mà không thể tìm thấy được khi ở nơi đây.
Cuối cùng, thì cũng đã đến tiết mục yêu thích nhất của Yu Mina, đó chính là ẩm thực. Cô nàng lúc này đang ngồi húp xì xụp tô phở bò thơm ngon, béo ngậy. Nhìn mặt nàng tỏ ra vô cùng hạnh phúc như là đang được ăn một thứ gì đó mà chỉ có ở trên thiên đường vậy.
Sao mà không đúng cơ chứ, phở là món ăn Việt Nam được lọt vào top ẩm thực thế giới, về những món ăn nổi tiếng mà bạn nên ăn trước khi chết. Đến cả những đầu bếp trứ danh trên thế giới mà còn phải dành hết những lời khen ngợi cho nó, thì làm sao mà ở một cái nơi tồi tàn về thực phẩm như thế này, còn có thể tìm ra được một món ăn nào khác ngon hơn nó cơ chứ.
Mặc dù, Nam Phong không làm đúng theo yêu cầu của nàng là mua ba mươi tô phở, hắn nghĩ nếu mà hắn thật sư mua đủ ba mươi tô phở, thì không biết vẻ mặt của người bán hàng sẽ đặc sắc như thế nào nữa. Thế nhưng, hắn cũng đã mua đủ phở các loại cho nàng thưởng thức. Ngoài ra, hắn còn mua thêm rất nhiều những món ăn nổi tiếng khác của Việt Nam, như bánh mỳ, bánh xèo, bánh cuốn...
Phải nói rằng, lúc này Yu Mina cảm giác được mình như là đang lạc ở trên một thiên đường ẩm thực vậy. Nàng vô cùng thoả mãn, nếu mà bây giờ để cho nàng đi liều mạng với một Zombie cấp hai, thì nàng cũng dám làm.
Nam Phong ngồi kế bên nhìn vẻ mặt biến hoá liên tục của nàng mà nghĩ: “Mẹ nó! Mới chỉ có mấy món ăn này thôi mà nàng đã “đấm ngực dậm chân” rồi! Không biết đến lúc mình mang đến thêm nhiều món ăn, ẩm thực nổi tiếng của Việt Nam và thế giới nữa, thì biểu cảm của nàng còn đặc sắc như thế nào nữa?”
Chỉ mất một lúc, Yu Mina đã nhanh chóng giải quyết hết những “món ăn thần thánh” này. Lúc này nàng đang ôm cái bụng to phình của mình và ngồi một chỗ để có thể tiêu hoá hết được chúng. Nam Phong ngồi kế bên mà há hộc mồm nhìn, đồ ăn mà hắn mua về cho nàng rất là nhiều, hắn không nghĩ rằng nàng sẽ ăn hết chúng trong vòng một lần.
“Kinh khủng thật! Nếu mà nàng ấy đi đến thế giới của mình thì không biết sẽ doạ chết thêm bao nhiêu người nữa đây?” Nam Phong rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng, những người xung quanh nhìn nàng ăn như quái vật thì sẽ có phong quang như thế nào nữa.
Nếu mà để Thành Việt biết được những suy nghĩ này của hắn, thì tên này sẽ lao đến và mắng xối xả hắn một trận: “Mẹ mày nữa Nam Phong! Mày biết là xấu hổ như vậy, mà dám ở một cái nơi sang trọng như thế và ăn như một thằng chết đói vậy! Báo hại anh mày đây mất sạch cả hình tượng “anh mình thần võ” của mình.”
Vuốt vuốt cái bụng căng phồng của mình, Yu Mina nhìn Nam Phong và nói: “No quá! Lần sau anh lại mua tiếp cho em như thế này nữa nha!”
Nam Phong nghe thấy nàng nói như vậy thì cơ mặt của hắn bắt đầu có dấu hiệu co giật, hắn nghĩ: “Mình có đúng khi làm người yêu nàng không vậy? Nuôi nàng như thế này thì bao nhiêu cơm cho đủ đây?”
***
Cách đó không xa, người mặc áo choàng đen bí ẩn mà Nam Phong đã từng gặp đang đứng ở đó. Người này hướng ánh nhìn của mình về phía căn nhà và thì thào nói: “Sắp đến rồi! Cái ngày mà ngài bước lên ngai vàng của “chúa tể nơi tận thế” đã sắp diễn ra! Không còn nhiều thời gian nữa đâu chúa tế của tôi ơi! Ngài cần phải nhanh chóng mạnh hơn nữa, để có thể chuẩn bị cho ngày đó tới!”
Nói xong tên này như một làn khói tan biến vào trong không khí. Nếu mà Nam Phong để ý kỹ thì sẽ phát hiện ra ngay người này, đang đứng ở bên ngoài và theo dõi mọi “nhất cử nhất động” của hắn. Sau đó hắn sẽ chửi ầm lên: “Dm cái thằng kia! Mày có phải là một thằng biến thái không thế? Làm sao mà cứ theo dõi anh mày hoài vậy? Mà nói cho mày một câu nhá! Anh mày đây điz có gay lọ đâu đấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.