Chiêm Đông Kình vẫn là không yên lòng, giữ chặt cánh tay cô không buông.
Tô Lương Mạt chậm rãi hướng tay lên mu bàn tay anh, sau đó khẽ đẩy tay anh ra.
"Không sao." Hai chữ từ trong miệng cô phát ra giống như cây kim mảnh găm vàotrong tim, cô đã từng nói cô có khả năng tự bảo vệ mình, có thể khiếnanh an tâm.
Mạc Thanh biểu hiện chút bực mình, Tô Lương Mạt nhìn anh rồi nhấc chân bước tới.
Đến trước giường, cô cúi người muốn kéo Tô Trạch dậy.
Súng trong tay Mạc Thanh giơ lên nhắm ngay huyệt thái dương của cô, "Đừng lộn xộn."
"Tôi không có lộn xộn, nhưng Tô Trạch chỉ là trẻ con, bà như vậy sẽ dọa nó, nếu tôi đã ở lại đây, bà thả nó ra đi."
Tô Trạch đã khóc đến không còn khí lực, cuộn tròn trên giường không nhúcnhích, Mạc Thanh kéo Tô Lương Mạt đến tủ đầu giường trước mặt, "Ngồiđó."
Tô Lương Mạt theo yêu cầu của bà ta ngồi xuống mép giường,Mạc Thanh giơ súng lên chặn trước mặt cô, "Bây giờ cô có tư cách gì nóiđiều kiện với tôi?"
"Phu nhân, kỳ thật bà hoàn toàn không cần đem mọi chuyện làm rắc rối ra thành như vậy, bà nuôi dưỡng Đông Kình haimươi mấy năm..."
Khí nóng trong người Mạc Thanh vọt lên, súngtrong tay nặng nề đánh lên đầu vai Tô Lương Mạt, cô đau đến rên rỉ thành tiếng, cho dù đã cố nén không biểu lộ ra, nhưng Chiêm Đông Kình vẫnnhìn thấy trong mắt, "Mạc Thanh! Rốt cuộc bà muốn thế nào?"
"Cô xem xem, nó luôn mồm gọi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113266/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.