Chiêm Đông Kình đưaTô Lương Mạt đến nơi Chiêm Tùng Đình ẩn thân, nơi này bên trong bênngoài đều là hộ vệ, mà ngay cả trước cửa cũng có người hai bốn tiếngđồng hồ không ngừng nghỉ thay phiên đổi gác, Tô Lương Mạt đi theo ChiêmĐông Kình vào trong, lúc đi vào phòng khách, vừa hay gặp bác sĩ từ trong phòng đi ra.
Mỗi ngày đều sẽ có người kiểm tra thường lệ cho Chiêm Tùng Đình, bác sĩ nhìn thấy hai người sau đó đi tới, "Tô tiên sinh."
"Sức khỏe của bác tôi thế nào?"
"Vết thương cũ cũng đã hai mươi mấy năm, lúc trước có thể còn mạng tiếp tụcsống đã không dễ dàng, hôm nay vẫn còn nửa người không cách nào khôiphục được, theo như lời Tô tiên sinh, ông ấy có thể mở miệng nói chuyện, nhưng mặc cho tôi nói chuyện thế nào, ông ấy vẫn thủy chung giống nhưtự giam mình trong một thế giới không chịu đi ra, từ đầu đến cuối càngkhông có nói với tôi một chữ nào."
Cái này kỳ quái.
Chiêm Đông Kình lại hỏi tiếp, "Tình hình sức khỏe thì thế nào?"
"Ngoại trừ những vết thương cũ bên ngoài, còn lại những phương diện khác đều rất tốt."
"Tốt là được rồi," Chiêm Đông Kình vung tay xuống, "ông đi xuống trước đi, mấu ngày nay phải ủy khuất ông ở lại đây rồi."
"Đây là tôi nên làm mà." Bác sĩ liên tục gật đầu không ngừng, Chiêm ĐôngKình tặng cho ông ta ở một căn hộ, huống hồ mỗi ngày chỉ là kiểm trathông thường, chuyện tốt như vậy người khác đều tranh thủ còn khôngđược.
"Muốn vào cùng anh không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113252/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.