Cô gái kia sáp lại gần Tô Lương Mạt, cô nắm chặt lòng bàn tay, "Là cái gì?"
"Yên tâm, phu nhân chỉ muốn biết nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ mà thôi."
"Nói như vậy, là máy nghe lén."
Cô ta mỉm cười, "Lúc này mọi người đều đến đông đủ rồi, cô nghĩ cách đivào, phu nhân nói, sau khi làm ổn thỏa mọi chuyện, phu nhân sẽ cho côxem một đoạn băng ghi hình của ba mẹ cô, để cô biết cuộc sống của bọn họ có tốt hay không."
Đây không thể nghi ngờ là lực hấp dẫn cựclớn, ít nhất có thể xác định, Tô Khang với Tống Tử Căng vẫn yên ổn, màgiống như Mạc Thanh đã nói, là có liên quan đến cô.
Tô Lương Mạt nhìn về phía cửa phòng bao đóng chặt, trước cửa mười tên hộ vệ coi chừng, người bình thường e là rất khó đi vào.
Cô gái kia rời đi rất nhanh, trang phục như vậy xuất hiện ở Ngu Nhạc Thành cũng không có ai hoài nghi cô ta.
Tô Lương Mạt nắm vật kia ở trong tay sau đó cẩn thận xem xét, xác thực làkiểu đồ như máy nghe lén, cô xiết chặt lòng bàn tay, đứng dậy đi về phía phòng bao.
Hộ vệ ngăn cô ở bên ngoài, "Kình thiếu đã phân phó, ai cũng không thể đi vào."
"Tôi là Tô Lương Mạt."
Hai hộ vệ canh chừng hai mặt nhìn nhau, một tên trong đó gõ cửa phòng bao, "Kình thiếu, bà chủ Tô có việc muốn đi vào."
"Để cô ấy vào đi."
Hộ vệ đẩy cửa phòng bao, Tô Lương Mạt xuyên qua không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113229/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.