Tô Lương Mạt tronglòng cả kinh, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc này, cho rằng Chiêm ĐôngKình có lẽ chỉ là không muốn cho Lưu Giản tham dự vào chuyện buôn bán vũ khí, Vệ Tắc thấy sắc mặt cô mệt mỏi lạnh lẽo, "Lương Mạt, giống như emnói, có tiền so với không có dễ giải quyết chuyện hơn, thay vì ở đây tốn thời gian còn không bằng nhanh về nghĩ cách thử xem." 
"Được, Lưu Giản bên này, vẫn nhờ anh chiếu cố một chút." 
Vệ Tắc thấy cô xoay người định rời đi, liền mở miệng gọi cô lại, "Lương Mạt?" 
Tô Lương Mạt dừng bước, "Sao vậy?" 
"Em có yêu Lưu Giản không?" 
Cô khẽ mở miệng, từng tia nắng mặt trời bắn ra xuyên qua kẽ hở giữa tán lá cây rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế mỹ lệ của Tô Lương Mạt, cônhìn Vệ Tắc một lúc lâu, "Anh hỏi cái này để làm gì?" 
"Năm đó lúc em vì Chiêm Đông Kình không ngại dấn thân bước vào vũng nước bùn này,anh nhớ anh cũng đã từng hỏi em câu hỏi giống như vậy, em đã từng quậtcường nói với anh rằng em yêu Chiêm Đông Kình, vì sao hai năm trôi qua,em lại rút lui?" Trong tay Vệ Tắc còn cầm theo ly cà phê lúc đi rangoài, lúc này ngón tay dùng sức, ly giấy bị bóp đến biến dạng, Tô Lương Mạt ý vị thâm trường nhìn sang phía Vệ Tắc, "Vệ Tắc, em và anh là bạnbè, Chiêm Đông Kình đã từng là sai lầm của em, mà Lưu Giản, là em nghĩmuốn bắt đầu lại lần nữa." 
Vệ Tắc thả tay xuống bên người, "Anh biết rồi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113220/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.