Những lời này nghe vào tai, không khỏi làm người ta sợ đến mất hồn mất vía.
Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy váy cưới ở trên người càng lúc càng chật cứngkhiến cô hít thở cũng khó khăn, cô đứng ở đầu cầu thang, tầm mắt nhìn ra ngoài mông lung bị phá thành từng mảnh nhỏ, Lý Đan ở bên cạnh cô ra sức gọi, "Lương Mạt!"
Tô Lương Mạt hoàn hồn kéo làn váy lên sải bước chạy ra ngoài.
Lý Đan với Thụy theo sát phía sau, Tô Lương Mạt cũng không đợi ai, ngồivào trong xe liền phát động cơ tự mình lái đi, người phía sau chỉ đànhphải lên chiếc xe khác.
Xe chạy thẳng một đường về hướng bến tàu, từ xa liền nhìn thấy từng đạo từng đạo đèn xe cảnh sát màu đỏ lập lòevây quanh bến tàu khiến người khác đau mắt, còn bị phong tỏa, Tô LươngMạt mở cửa sổ ra, mùi khói và thuốc súng gay nồng chưa kịp tán đi, phóng tầm mắt nhìn ra có thể thấy được nhiều chỗ bị cháy, vụ nổ rất nghiêmtrọng, đèn đường đều bị đánh vỡ thành mảnh nhỏ.
Cô dừng xe bên ngoài bến tàu.
Ngón tay run rẩy bấm số điện thoại của Lưu Giản, không có người nhận máy.
Tô Lương Mạt đẩy cửa xe, trong bến tàu toàn là cảnh sát, cô không kiềm nén được lo lắng trong lòng, Vệ Tắc đang phụ trách hiện trường, lúc cầm lấy bộ đàm chỉ huy nhìn thấy Tô Lương Mạt thất thần ngơ ngác đang đi tới.
Vệ Tắc nhìn váy cưới ở trên người cô, bước lên trước vài bước, "Lương Mạt, sao em lại đi đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113218/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.