"Câm miệng!" Lưu Giản hận không thể dùng súng trong tay đập tới, bây giờ có cảnh sát ở đây, Tô Uyển tất nhiên sẽ nói như vậy.
Vệ Tắc cầm súng tiến lên hai bước, đột nhiên không biết từ chỗ nào bắn ramột viên đạn, một kích trúng ngay súng trong tay Vệ Tắc, cổ tay hắn bịđập trúng tê dại đến phát run, súng cũng bị hất xa ra ngoài.
Mấy cảnh sát sau lưng lần lượt định tiến lên, bị Vệ Tắc giơ tay cản lại.
Trán Tô Uyển bị súng của Lưu Giản chọc lên hiện ra dấu, cô ta nhìn Tô LươngMạt ở bên cạnh, "Lương Mạt, cảnh sát là cô gọi tới à?"
Tô LươngMạt muốn gật đầu, đồng thời Lưu Giản ở bên cạnh cũng nói, "Không phải."Ánh mắt cô có phần do dự, vẫn là hướng Tô Uyển nói thật, "Nhưng tôikhông muốn đưa chị rời đi, tôi định dẫn chị ra khỏi Thanh Hồ Đường sauđó khuyên chị đi tự thú."
Tô Uyển cười nhẹ, nói không ra là oánhận hay là nhẹ nhõm, sắc mặt cô ta bình tĩnh, nhìn Tô Lương Mạt, "Vẫn là Chiêm Đông Kình hiểu rõ cô, nhưng tôi tin cô."
"Tô Uyển, chuyện này tôi không thể giúp chị, chị hại chết chị dâu, tôi chỉ có thể đưa chị ra tự thú."
Tô Uyển giơ tay lên, nắm chặt súng của Lưu Giản, cô chuyển ánh mắt sang bên cạnh, "Vệ Tắc, tôi muốn tự thú."
Lưu Giản hung hăng hất tay cô ta ra, Chiêm Đông Kình ung dung nhìn xem, TôLương Mạt tiến tới gần như ôm lấy cánh tay Lưu Giản, Tô Uyển đứng ngoàibọn họ một bước, "Em thực sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113215/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.