"Tô Lương Mạt." Âm thanh của Chiêm Đông Kình cách cô không xa vang lên.
Cô không có dừng bước.
"Cô có muốn biết còn một nguyên nhân không?"
Trái tim Tô Lương Mạt vỡ nát, nhưng thân thể cũng không nghe theo sai bảocủa cô, cô nhìn thấy hắn xoay người, sau đó từ từ đi tới.
Vệ Tắc hét lên cái gì đó cô không nghe thấy, Tô Lương Mạt đứng trước mặt Chiêm Đông Kình.
Hắn áp mặt lại gần, trong tầm mắt phóng đại của Tô Lương Mạt nhìn thấy mộtđôi con ngươi màu đen tiến tới gần, Chiêm Đông Kình lại lần nữa đè thấpthanh âm, "Nếu như tin tức cô bị bắt truyền ra ngoài, ba cô còn có thểngồi yên không?"
Hai mắt cô từ từ trợn tròn, "Không, ba tôi sẽ không nhìn thấy."
"Ông ta sẽ thấy, chỉ cần tôi muốn, nếu như ông ta không dám trở về trước khi tuyên án, Lương Mạt, ông ta thấy cô ngồi tù, cũng nhất định trở về NgựChâu."
Đầu óc Tô Lương Mạt hỗn độn cho đến khi Chiêm Đông Kìnhđánh thức thế này mới đột nhiên bừng tỉnh, cô cắn chặt môi, cánh môi bịhàm răng sắc nhọn mài xát có thể nghe thành tiếng, một luồn máu tanh vọt lên Tô Lương Mạt, nhưng lại không thể ngay trước mặt cảnh sát nói ra,cô vung hai tay bị còng đánh lên bả vai với lồng ngực Chiêm Đông Kình,cô giống như nổi điện gào thét xé rách, oán hận lóe lên trong mắt trongtim tràn ngập từng tế bào của thân thể, cô gào khóc giãy giụa, người bên cạnh nhìn chỉ là lắc đầu.
Tựa hồ nhìn đến quen rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113182/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.