"Không được." Vệ Tắcgần như không chút nghĩ ngợi liền đánh tan ý nghĩ trong đầu Tô LươngMạt, "quá nguy hiểm, anh không yên tâm để em đi." 
"Nhưng mà ba em cứ tiếp tục như vậy sẽ gặp nguy hiểm, Vệ Tắc, đến Bắc Cảnh cho dù emkhông tìm được ông ấy còn tốt hơn ở đây chờ tin tức." 
Vệ Tắc kéo tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay, "Vậy anh đi với em." 
Tô Lương Mạt lắc đầu, "Bây giờ anh không ra khỏi Ngự Châu được, anh yên tâm..." 
"Không được," Vệ Tắc khăng khăng, "chẳng lẽ em không tin tưởng bọn anh sao?" 
Tô Lương Mạt không lên tiếng, Vệ Tắc nói không sai, cô không tin đượcTrương Chính Tụng, huống hồ bây giờ trên người Vệ Tắc còn có án oan, cônhất thời cũng không đi được, Tô Lương Mạt liền nói sang chuyện khác,"Cậu anh ở bên kia nói thế nào, làm mất súng cũng là chuyện lớn." 
Vệ Tắc cũng không muốn cô bận tâm, "Mọi chuyện sẽ lộ rõ chân tướng thôi." 
Tô Lương Mạt tranh thủ đến công ty một chuyến, cô đã tính tới kết quả xấunhất, nhưng nghe đến tin bị sa thải vẫn cảm thấy đột ngột. 
Côkhông giải thích, cũng đúng, làm gì có công ty nào có thể chịu được mộtnhân viên thường xuyên mất tích, cho dù Tôn Liễn giúp cô nộp đơn xinnghỉ cũng vô dụng, cũng không thể mỗi lần đều dùng lý do ngã bệnh. 
Tô Lương Mạt ôm thùng tài liệu về nhà, Tống Tử Căng nghe thấy tiếng chuông ra mở cửa. 
Không ngờ trong nhà còn có người. 
"Lương Mạt, hôm nay sao lại về sớm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113137/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.