Chiêm Đông Kình vớiTô Lương Mạt đêm đó trở lại Ngự Châu, nếu như sự việc không có tiếntriển, Tô Lương Mạt không muốn để Tống Tử Căng lo lắng.
Tô Lương Mạt dọc đường đi đều nhìn di động, mấy ngày liên tục, cũng không có tin tức của Vệ Tắc.
Chiêm Đông Kình liếc nhìn cô, "Hắn mất tích rồi?"
Cô không lên tiếng, đến khi tới cửa tiểu khu, Tô Lương Mạt trước khi xuống xe quan sát kỹ hai bên đường, xác định không có người quen lúc này mớibước ra ngoài, cô xách valy hành lý đi qua trước cửa sổ xe, Chiêm ĐôngKình gõ gõ ngón tay lên kính thủy tinh chống đạn, "Cần tôi đưa cô lênkhông?"
"Không cần." Cô trả lời dứt khoát, như một làn khói nhấc valy rời đi.
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi lâu, xe hơi màu đenbị màu vàng cam của đèn đường hắt lên bao phủ, thỉnh thoảng có người đingang qua, ánh mắt rất hiếu kỳ. Dù sao thương hiệu phía trước xe cũngbiểu hiện giá trị xa xỉ của nó, di động trong túi quần Chiêm Đông Kìnhthình lình rung lên, hắn lấy ra nhìn là một tin nhắn.
"Anh nhanh về đi."
Là Tô Lương Mạt.
Cô không lúc nào là không có ý nghĩ muốn cách xa hắn, cho dù là hắn chỉ ở nơi cô có thể nhìn thấy, chuyện gì cũng đều không làm.
"Trở về." Chiêm Đông Kình kéo cửa sổ xe phân phó tài xế.
***
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tô Lương Mạt đã bị một hồi chuôngđiện thoại di động đánh thức, cô mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113128/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.