Ăn được một nửa, Hàn Tăng với Tống Các từ bên ngoài đi vào.
Hai người nhìn thấy Tô Lương Mạt đều kinh ngạc, hai mắt Tống Các dán chặttrên mặt Tô Lương Mạt, cô nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên, chútấn tượng tốt còn sót với Tống Các lúc trước qua một đêm đó toàn bộ đềuhết sạch.
“Kình thiếu.”
Bọn họ chào hỏi xong, tầm mắt Hàn Tăng rơi thẳng vào Tô Lương Mạt, “Cô ta…”
Chiêm Đông Kình bỏ chén trong tay xuống, thấy Tô Lương Mạt cũng không có ý định ăn tiếp, “Cô về phòng trước đi.”
Lời này có bao nhiêu là mập mờ khiến người ta phải liên tưởng, Tô Lương Mạt đẩy ghế ra đi về phía cầu thang.
Đi lên vài bậc thang, nghe thấy Hàn Tăng rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi, “Cô ta sao vẫn chưa chết?”
Tô Lương Mạt đi lên tầng hai, nhìn thấy chiếc đèn tường chỗ khúc quanh còn trao cao hơn cô nhiều, cô về phòng gọi điện cho Tống Tử Căng để bà yêntâm, Chiêm Đông Kình hình như có việc, một lúc lâu chưa trở lại, TôLương Mạt mệt mỏi không chịu nổi, vừa cuộn mình trên ghế sofa liền ngủmất.
Điệu bộ Chiêm Đông Kình khá nhàn nhã, ngón trỏ giữa lông mày gõ nhè nhẹ, phần lớn thời gian là Tống Các nói, Chiêm Đông Kình nghexong không nói gì, hai người đối diện cũng quen rồi, trầm mặc một hồilâu, mới thấy hai mắt hắn đang nhắm mở ra, “Trước tiên đừng gây độngtĩnh quá lớn, vụ án kho hàng Thành Bắc cảnh sát theo rất gắt, bên kiacũng thả ra, không được để lỡ chuyện”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113107/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.