Khi Mạch Tiểu Hân tỉnh giấc lại đã là nửa đêm, ra được rất nhiều mồ hôi nên cảm thấy thoải mái hơn một chút. Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn bàn mơ hồ tỏa ra ánh sáng êm dịu, cô nằm trên sofa quay mặt vào trong chẳng muốn nhúc nhích, chỉ đưa ngón trỏ vuốt ve hoa văn hình hoa trên chỗ dựa sofa, thở ra thật dài, dịu dàng nói: "Ôi, bố mẹ có biết bây giờ con gái đáng thương lắm hay không!"
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.
Mạch Tiểu Hân hoảng sợ kêu lên a một tiếng, lập tức ngồi dậy, thấy Mục Tư Viễn ngồi thoải mái trên sàn nhà dựa lưng vào sofa ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô, trên tay là một quyển truyện tranh ngày thường cô vẫn hay đọc. Khuôn mặt dịu dàng tỏa ra vẻ phong lưu không nói nên lời dưới ánh đèn, thấy cô giật mình như vậy anh cũng không hề để ý, chỉ hỏi: "Em bé đáng thương tỉnh rồi à?"
"Anh anh anh... Tại sao anh còn ở đây?" Mạch Tiểu Hân nói lắp bắp, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường càng thấy hoảng sợ, không ngờ đã gần đến hai giờ rồi, "Nửa, nửa đêm rồi à?"
Mục Tư Viễn đưa tay sờ trán cô, "Đỡ sốt một chút rồi nhưng vẫn còn nóng lắm, có đói không?"
Mạch Tiểu Hân nghĩ thầm, hình như người này sờ trán người ta đã thành thói quen rồi, đột nhiên nhớ ra mình ngủ từ buổi chiều đến bây giờ, nếu như anh ấy vẫn ngồi ở đây thì không phải còn chưa ăn tối sao, vội hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
"Đương nhiên là chưa". Mục Tư Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-a-nha-b/1851877/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.