Chương trước
Chương sau
Ngải Lâm là một người không bao giờ có thể giấu được tâm sự, sau kì nghỉ tết cô vội vã đi làm gần như không thể chờ đợi được. Mới 8 giờ 45 cô đã đẩy cửa phòng làm việc của Mục Tư Viễn, lại kinh ngạc phát hiện vị tổng giám đốc đại nhân trước giờ đều hay đi làm muộn này hôm nay lại đang ngồi phía sau bàn làm việc.
"Quả nhiên người gặp việc vui tinh thần thoải mái, ngay cả thói quen làm việc cũng thay đổi rồi", Ngải Lâm vừa nói đùa vừa nhìn sắc mặt anh, "Ơ, tại sao sắc mặt vẫn kém như vậy? Tiểu Hân không bồi bổ cho anh tử tế à?"
"Ngải Lâm!" Mục Tư Viễn sầm mặt, "Sau này không được đùa cợt như thế này nữa, chúng ta là bạn học nên tôi không để ý, nhưng dù sao cũng phải quan tâm đến danh tiếng của phụ nữ người ta chứ!"
Chẳng mấy khi thấy anh nghiêm khắc như vậy, Ngải Lâm lập tức không nói gì nữa, có điều cũng không bị dọa chạy mất, chỉ nhìn anh chằm chằm như đang suy nghĩ gì đó, muốn tìm ra chút manh mối qua sắc mặt anh. Tuy nhiên Mục Tư Viễn trên mặt Mục Tư Viễn lại không có sắc thái tình cảm gì, chỉ lo cúi đầu đọc tài liệu trên tay mà không thèm nhìn cô. Một hồi lâu sau, Ngải Lâm bất đắc dĩ tức tối thở dài xoay người định đi ra ngoài.
"Chờ một chút", Mục Tư Viễn nói mà không thèm ngẩng đầu lên, "Đi làm một tấm thẻ mua hàng đưa cho Tiểu Hân, tự cô đi đưa cho cô ấy".
"Cái gì?" Ngải Lâm giật mình hỏi, "Anh làm thế là ý gì?"
"Cô gọi một cuộc điện thoại bắt người ta vừa nấu cơm vừa làm thức ăn, đi xa như vậy mang tới bệnh viện, thế không nên cảm ơn cô ấy à?" Mục Tư Viễn vẫn đọc tài liệu không thèm ngẩng đầu lên.
"Anh muốn cảm ơn người ta cũng không cần dùng phương thức lạnh như băng thế chứ, có thể mời người ta ăn cơm, uống trà, xem phim, thiếu gì cách". Ngải Lâm cười nói, "Tư Viễn, anh đúng là càng ngày càng ngốc rồi, ngay cả dỗ dành phụ nữ như thế nào cũng quên mất rồi, anh làm như vậy Tiểu Hân sẽ mất hứng đấy!"
"Tôi không có thời gian ăn cơm tán gẫu với người khác, tôi cũng không thích nợ ân tình của người ta, cứ như vậy đi". Mục Tư Viễn thản nhiên nói, "Sau này đừng như vậy, cô ấy lại không phải người công ty chúng ta, nếu như là người của công ty mình thì còn có thể coi như làm thêm giờ".
Ngải Lâm cau mày nhìn anh. Cô không thể hiểu được cách làm của Mục Tư Viễn, tại sao lại lạnh như băng dùng tiền vạch rõ giới hạn như vậy? Cô cùng học với anh bốn năm, lại cùng làm việc với nhau bốn năm. Tám năm, thời gian quá dài, chẳng lẽ cô, Ngải Lâm, còn không nhìn rõ được Mục Tư Viễn? Bình thường anh ta đối xử với Mạch Tiểu Hân rõ ràng là bất đồng, lúc nhìn cô bé này trên mặt nghiêm trang nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười, người khác không nhìn ra nhưng không lẽ cô còn nhìn lầm sao? "Anh sốt đến mức cháy hỏng cả đầu óc rồi à?" Ngải Lâm tức giận đi ra ngoài, "Anh muốn cảm ơn người ta vì sao lại bắt tôi đi? Một chút thành ý cũng không có! Cô ấy lại không phải nhân viên của anh, anh cho là trả tiền làm thêm giờ à? Tặng thẻ cũng được, đưa tiền cũng được, muốn đi thì chính anh đi đi, tôi không làm được không làm nổi chuyện quá đáng như vậy!"
"Vậy tôi bảo tiểu Trần đi làm". Âm thanh lạnh lùng của Mục Tư Viễn vang lên phía sau.
Ngải Lâm dừng bước, suy nghĩ trong chốc lát rồi quay đầu căm giận nói: "Được rồi, tôi làm. Một cô bé tốt như vậy, thiếu gì người coi cô ấy là bảo bối. Anh không thích có rất nhiều người thích. Buổi tối hôm đó coi như tôi lắm chuyện, tôi xin lỗi anh. Yên tâm, sau này cũng sẽ không có chuyện như vậy nữa, chỉ cần anh đừng hối hận là được". Ngải Lâm hung ác sập cửa đi ra khỏi phòng.
Mục Tư Viễn đọc từng chữ một trong bản báo cáo nhưng lại không có chữ nào vào đầu. Hối hận? Anh bây giờ đã thấy hối hận rồi, nhưng anh chỉ có thể làm như vậy. Dịch Đạt lâm nguy, lần này là hung hiểm thật sự, cái gọi là sơ ý một nước thua cả ván cờ, dù còn chưa đến nước này nhưng cũng chỉ cách tai ương ngập đầu không xa. Mười mấy ngày nay anh hầu như cũng trải qua cảnh chật vật của bố mình năm xưa, may mà đội ngũ của anh còn rất trẻ tuổi, có dũng khí đập nồi dìm thuyền và sự phóng khoáng tất tay ngàn vàng, không hề sợ phải làm lại từ đầu, cho nên đã dùng đến hiểm chiêu tìm được sự sống trong đất chết, đến lúc quay đầu lại nhìn mới thấy sợ hãi. Anh và Tề Tuấn xem xét tỉ mỉ mỗi một thương vụ của Dịch Đạt từ khi thành lập đến nay nhưng trước sau không tìm được manh mối, trước giờ Dịch Đạt đều làm ăn quang minh chính đại, đối phương dùng chiêu số thâm độc như thế, nhất quyết muốn đưa Dịch Đạt vào chỗ chết, sợ rằng không chỉ là vì bốn chữ cạnh tranh thị trường đơn giản. Trước khi đi anh đã dặn dò Tề Tuấn tạm thời đặt xuống hết thảy công chuyện trong tay bí mật tra tìm người giật dây khống chế phía sau màn này, địch ở trong tối mình ở ngoài sáng, ngày nào chưa điều tra rõ chân tướng thì ngày đó Dịch Đạt vẫn không có an bình.
Năm năm trước là bố, năm năm sau là chính mình, sự tàn khốc của thương trường không ngừng cảnh tỉnh cuộc đời anh, khi anh đã dần quên sự tàn khốc của nó thì nó lại lạnh lùng xé rách vết thương trong lòng anh. Khi anh thấy đau tim lúc ở sân bay, người đầu tiên anh nghĩ đến là mẹ, nếu như chính mình ra đi thì còn lại một mình mẹ sẽ sống thế nào? Trải qua nỗi đau mất chồng, chẳng lẽ còn phải trải qua nỗi đau mất con? Ông bác sĩ già đầu đầy tóc bạc kia nghiêm túc răn dạy anh, "Người tuổi trẻ không được hoang phí thanh xuân của mình, đây là cậu đang tiêu hao tính mạng, còn phải đền thêm cả hạnh phúc của người thân mình!" Một câu như dội nước lên đầu làm anh không thể nhúc nhích được, anh cũng không muốn Mạch Tiểu Hân phải đền hạnh phúc của cô, không muốn để Mạch Tiểu Hân đi lên con đường mẹ anh đã đi năm đó. Mặc dù anh lưu luyến sự ấm áp của cô, ngoài miệng không chịu thừa nhận nhưng trong lòng lại thất thủ từng bước, anh cũng có thể thấy tình cảm như có như không trong mắt cô gái đó, nửa đêm hồi tưởng, dư vị ngọt ngào, vui vẻ chịu đựng. Nhưng anh nhất tâm muốn cô hạnh phúc, cô bé mà có lẽ từ khi sinh ra đến bây giờ vẫn chưa bao giờ phải tủi thân này, anh muốn cuộc đời cô được thuận buồm xuôi gió. Nếu như lấy mình, sợ rằng cuộc đời cô sẽ có vô số sóng to gió lớn. Chính mình không có anh chị em có thể giúp đỡ mình, không có gia tộc có thể cứu giúp mình, một khi có nguy cơ thì chính mình sẽ phải dùng tính mạng để hóa giải, cô sẽ phải lo lắng hãi hùng, anh không nỡ nhìn thấy cô như vậy. Bởi vì không nỡ, cho nên bây giờ anh chỉ có thể nhân tâm dứt bỏ. May mắn là hết thảy vừa mới mắt đầu, anh an ủi chính mình, khi còn chưa tạo thành thương tổn lớn cho cô ấy thì hãy dừng bước còn kịp.
Mục Tư Viễn đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, từ văn phòng anh nhìn xuống bên dưới có thể nhìn thấy cửa lớn nhà A, đang là giờ đi làm, rất nhiều người vội vàng đi vào tòa nhà, bởi vì ở đây quá cao nên nhìn xuống những người dưới kia chỉ như một đàn kiến nhỏ. Có lẽ Mạch Tiểu Hân cũng ở trong đàn kiến này? Sáng nay cô ấy ăn gì? Lại là bánh nướng và bánh quẩy? Có bị người khác xem thường vì phải mua giúp đồng sự đến mức không dám ở đó ăn hay không? Rõ ràng chỉ có một lá gan thỏ mà lại sinh ra dũng khí ngoài dự đoán của mọi người, đúng là một bé con ngốc. Mục Tư Viễn nhìn chằm chằm những người đang đi vào cửa nhà A, đến tận lúc hai mắt cay cay.
Ăn cơm tối xong, Hà Đông và Mạch Tiểu Hân cùng nhau ngồi trên sofa xem TV, Hà Đông bừng bừng hăng hái bày bán dưa lê dưa chuột cô hái được ban ngày, thấy hồi lâu Mạch Tiểu Hân không lên tiếng liền không khỏi cảm thấy kì lạ.
"Mạch Mạch, hôm nay dường như bạn không vui vẻ lắm, có chuyện gì xảy ra à?" Hà Đông đưa hai tay nâng mặt Mạch Tiểu Hân nhìn kĩ, "Cái bà trinh nữ già kia lại gây sự với bạn à?" Trinh nữ già là chủ nhiệm văn phòng của công ty xuất bản, sang năm đã 36 tuổi rồi, kỳ thực tính tình không hề xấu, chỉ có điều mỗi lần xem mặt thất bại lại phải tìm một con dê thế tội để trút giận, trong công ty Mạch Tiểu Hân có thâm niên ngắn nhất, ngoại hình lại xinh đẹp nhất nên tự nhiên là cái gai trong mắt cái dằm trong thịt của cô ta trong thời kỳ đặc thù.
"Không phải, gần đây cô ta không hẹn hò gì". Mạch Tiểu Hân ngồi dịch vào bên người Hà Đông, vòng tay ôm eo cô, tựa đầu vào trong lòng cô rầu rĩ nói: "Đông Đông, hôm nay tớ mới biết cảm giác bị từ chối thì ra khó chịu như vậy". Lúc nói lời này cô gần như sắp khóc, ra sức nhẫn nhịn mới có thể kìm lại được.
"Khó chịu như vậy à? Vì Mục Tư Viễn?" Hà Đông nhạy cảm hỏi, "Không thể nào, không phải anh ấy rất tốt với bạn sao? Mọi người đều có thể thấy rõ như ban ngày mà".
Mạch Tiểu Hân không lên tiếng, dụi dụi đầu vào trong lòng cô. Cô không ngờ mình lại khó chịu như vậy. Khi Ngải Lâm ấp a ấp úng đưa cho cô tâm thẻ cô lập tức rõ ràng ý của Mục Tư Viễn, khi đó đúng là vừa xấu hổ vừa giận, giống như bị tất cả mọi người nhìn thấu tâm sự, lại còn phải pha trò với Ngải Lâm làm bộ không quan tâm. Vẫn như mấy lần trước đây, người đàn ông này luôn thích dùng tiền để giải quyết vấn đề, phương thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất và cũng lạnh lùng nhất. Hai lần trước cô đều có thể cười trừ, dù sao tổng giám đốc của Viễn Dương cũng có rất nhiều tiền, mặc dù cô không tán đồng cách làm này nhưng vẫn có thể thản nhiên nhận lấy. Có điều quen biết nhau một thời gian dài, sự thân thiết và chăm sóc anh ấy vô tình hay cố ý lộ ra làm cho cô sinh ra ảo giác, xem ra thật sự là ảo giác.
Mạch Tiểu Hân hồi tưởng lại lần gặp mặt trước tết nọ, kỳ thực khi anh ấy ngắt lời cô bảo cô về trước đó cô đã nên hiểu rõ ý anh ấy rồi, có điều vì anh ấy đang bị ốm, tinh thần mệt mỏi nên cô liền lừa mình dối người không muốn nghĩ theo hướng đó. Có lẽ anh ấy cũng sợ rằng cô không chịu nghĩ theo hướng này nên mới sai Ngải Lâm đến cho thấy thái độ lần nữa? Chẳng lẽ tâm tư của mình để lộ ra rõ ràng như vậy sao, khiến mọi người chỉ sợ tránh xa không kịp? Nghĩ tới đây bất giác viền mắt đỏ lên, cảm thấy mình đúng là không còn mặt mũi nào, hận không thể tìm được một cái khe mà chui vào không bao giờ chui ra nữa.
Hôm nay cô suy nghĩ một buổi chiều, nhận định chính mình quả thật không biết lượng sức, một người đàn ông ưu tú như vậy, ngay cả đại tiểu thư của Văn Cẩm anh ấy cũng khinh thường, đương nhiên sẽ không thể để cô vào mắt. Thế mà lúc nào cô cũng nhắc nhở chính mình nhà A nhà B, thì ra là nói một đằng làm một nẻo, không nén nổi tình cảm của mình, thật là đáng đời. Cô khịt khịt mũi, Mạch Tiểu Hân, còn chưa từng thất bại như vậy bao giờ.
"Được rồi được rồi, tớ biết rồi, sau khi chia tay Ngô Cạnh khó khăn lắm mới lại động lòng lần nữa, kết quả là viên kim cương đó không coi trọng hạt lúa mì này, không coi trọng thì thôi, hừ, anh ta không coi trọng mình thì mình cũng không thèm coi trọng anh ta, kim cương có lớn đến mấy, có sáng đến mấy thì cũng không thể ăn thay cơm đúng không? Lúa mì tốt xấu cũng có thể ăn đỡ đói mà!" Hà Đông vừa vuốt tóc cô vừa an ủi.
Mạch Tiểu Hân nín khóc mỉm cười nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu: "Tớ đương nhiên không phải lúa mì".
Hà Đông tiếp tục ôm đầu cô tức giận nói: "Người này làm sao lại như vậy, đã từ chối người khác mà trước đó còn ra vẻ cực kì quan tâm làm gì? Hắn ta có biết một người đàn ông là không thể tùy tiện tốt với một người phụ nữ hay không?"
Bất kể gia đình, tính cách hay ngoại hình đều có khác biệt rất lớn nhưng Hà Đông và Mạch Tiểu Hân lại có thể trở thành bạn tốt không giấu nhau điều gì, thật sự không phải không có nguyên nhân. Tựa như bây giờ, Mạch Tiểu Hân cảm thấy Hà Đông quả thực chính là con giun trong bụng mình, lời gì mình định nói đều bị cô ấy nói ra trước mất, thậm chí khí thế còn tốt hơn mình. Mặc dù câu nói cuối cùng kia không phải sản phẩm của Hà đại tiểu thư mà là có lần hai người cùng nhau xem phim thấy nữ nhân vật chính răn dạy nam nhân vật chính như vậy, nhưng trước giờ vẫn được hai người xếp vào hàng kinh điển, thỉnh thoảng lại mang ra "bạn có biết hay không" một chút. Nghe Hà Đông nói đúng ý mình, đang định cùng lên án kẻ thù chung một phen, đột nhiên nghĩ ra, với tính cách ghét ác như thù của Hà Đông, vạn nhất lần sau đụng phải Mục Tư Viễn lại nói thẳng vào mặt anh ta thì mình lại thành ra xấu mặt, Mạch Tiểu Hân vội vàng khuyên nhủ ngược lại: "Đông Đông, tớ đang suy nghĩ, có phải bởi vì chúng ta quá quen độc lập rồi cho nên gặp phải người nào hơi tốt với mình hơn một chút là dã tưởng bở rồi. Kỳ thực suy nghĩ lại cặn kẽ thì hai người chênh lệch lớn như vậy, căn bản là không thể mà. Hơn nữa anh ấy quả thật cũng không có hành động gì đặc biệt tốt với tớ, so với chú Lôi Phong thì kém xa".
Hà Đông thở sâu, quay lại lườm cô một cái: "Còn nói đùa được à? Xem ra bạn cũng không đau lòng là mấy".
"Là khó chịu, không phải đau lòng, còn chưa tới mức đau lòng mà". Mạch Tiểu Hân ngẩng đầu lên mạnh mẽ xoa xoa mặt, "Làm rõ vấn đề rồi cũng tốt, vốn bưng một rổ trứng gà rón rén mà đi, bây giờ gà bay trứng vỡ lại cảm thấy thoải mái, từ giờ có thể bước đi như bay, sau này quyết không tưởng bở nữa, tìm một người yêu mình để yêu một trận, tha hồ hưởng thụ tình yêu". Cùng lắm chỉ là có thiện cảm mà thôi, cùng lắm chỉ là thiện cảm này hơi sâu sắc một chút mà thôi, cùng lắm là sâu sắc đến mức thêm chút nữa sẽ lượng biến dẫn đến chất biến mà thôi, chất còn chưa biến người ta đã không muốn tiếp nhận tấm lòng này của mình rồi, mọi chuyện vẫn còn chưa quá tệ, trên thế giới này luôn có những người khác sẽ quý trọng. Hôm nay đã khó chịu hơn nửa ngày trời vì vụ tương tư đơn phương này, quả thật cũng nên chấm dứt rồi. Mạch Tiểu Hân hung ác trợn mắt nhìn gương mặt đẹp trai thanh nhã trong đầu mình, chưa hết giận, lại nhìn cái nữa, hừ, ngươi muốn làm Lôi Phong thì cứ làm đi, bản tiểu thư sẽ không dại dột nữa đâu!
"Cũng đúng, hắn ta có gì đặc biệt hơn người, hay là bạn nhận lời Lục Tử Hãn đi, Viễn Dương là công ty mới niêm yết thì đã sao, thái tử gia Văn Cẩm còn oách hơn hắn ta nhiều, anh ta lại thích bạn như vậy, lên trời xuống đất cũng quyết săn đuổi bằng được", Hà Đông nói, "Để Mục Tư Viễn đứng từ xa nhìn mà tức chết, mà hối hận chết đi cho rồi".
"Mạch Tiểu Hân đưa tay đánh Hà Đông, "Đồ thần kinh, người ta đã không thích mình thì còn tức giận với hối hận gì nữa? Hơn nữa, vì sao tớ phải đi tìm Lục Tử Hãn chỉ vì tức anh ấy? Buông ra chính là buông ra, buông là buông hẳn, dây dưa nữa làm cái gì? Mẹ tớ nói, phụ nữ giận dỗi là chuyện thường, nhưng quyết không thể vì giận dỗi mà làm hỏng cả đời mình, đó chính là một kẻ ngu ngốc từ đầu đến chân, Đông Đông, bạn đúng là ngốc thật đấy!"
Hà Đông nhìn vẻ mặt mỉm cười của cô, mặc dù khó giấu được một nét cô đơn nhưng lại vẫn ngay thẳng sáng ngời, lập tức yên tâm hơn không ít. Xem ra trải qua chuyện với Ngô Cạnh, Mạch Mạch thật sự đã thay đổi rồi, kiên cường hơn, hào hiệp hơn. Cô thích Mạch Mạch như vậy, nâng lên được, đặt xuống được, ai nói phụ nữ chỉ có thể một mực nhân nhượng cầu toàn âm thầm chịu đau khổ chứ? Trời đất bao la, đường lớn bao giờ chả nhiều hơn ngõ cụt?
"Ài, bây giờ có thể nói với tớ hắn ta từ chối bạn thế nào rồi chứ?" Hà Đông cười gian nói.
"Hôm nay anh ấy bảo chị Ngải Lâm mang một cái thẻ mua hàng đến đưa cho tớ để vạch rõ giới hạn", Mạch Tiểu Hân lườm Hà Đông, phát hiện nói ra cũng không hề khó khăn như tưởng tượng.
"Kiến giả nhất phận!" Hà Đông kêu to, "Tiền của bọn tư bản không tiêu thì phí của giời!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.