Chương trước
Chương sau
Lục Tử Tình đang xem một bản báo cáo về việc bán căn hộ đặt trên bàn trước mặt, trong đó có một căn hộ tám mươi mét vuông có ghi chú rõ ràng, "giảm giá còn 94%, Lục Tử Hãn". Cô nhíu nhíu mày, nhấc điện thoại lên.
"Trưởng phòng Lưu, căn hộ 1101 lô 2 khu Đình Viện là thế nào? Nguyên tắc là giảm giá dưới 95% phải có chủ tịch kí duyệt, không biết sao? Đến bộ phận phụ trách bán hàng kiểm tra xem người mua là ai".
Hai phút sau.
"Giám đốc Lục, người mua căn hộ này là tiểu thư Hà Đông ở phòng tài vụ công ty chúng ta".
Hà Đông? Trong đầu Lục Tử Tình hiện lên một khuôn mặt quả táo tròn xoe, dáng người không thấp nhưng lại cũng không gầy, trong vô số người đẹp làm việc tại tập đoàn Văn Cẩm tuyệt đối không có số má gì. Với khẩu vị của em trai mình sợ rằng cô ta có lượn qua lượn lại cả trăm lần trước mặt nó cũng không nhớ được tên cô ta, vậy tại sao nó lại có thể phá vỡ nguyên tắc của công ty vì cô ta được? Trừ phi... là vì cô nàng Mạch Tiểu Hân kia.
Cô thừa nhận những cô bé xinh đẹp luôn đặc biệt được đàn ông quan tâm, Mạch Tiểu Hân chính là cô bé xinh đẹp như vậy, nhận được chút sủng ái cũng là tự nhiên. Chỉ có điều, nhớ tới hôm đó lúc cô ta vội vã chạy lên ngăn cản Mục Tư Viễn uống xì dầu Tư Viễn lại nhìn cô ta với ánh mắt vừa vui vẻ vừa dịu dàng như vậy. Ngay sau đó Tư Viễn lại nói với mình những lời như muốn đẩy mình ra xa ngàn dặm, coi như là trùng hợp thì tất cả những điều này cũng làm cho cô không thể nào nuốt trôi được. Những ngày tháng sau đó, cô tăng cường chú ý đến việc sắp xếp lịch trình của Mục Tư Viễn, mỗi ngày không có việc gì cũng gọi điện cho Ngải Lâm, chắc chắn Ngải Lâm cũng biết trước tâm tư của cô nên luôn kín đáo thông báo cho cô biết, đây chính là mục đích cô sắp xếp cho Ngải Lâm ngồi vào vị trí này, nếu là một người phụ nữ khác thì nói không chừng lại thành ra nuôi hổ gây họa. Được biết Mục Tư Viễn và Mạch Tiểu Hân từ hôm đó không hề có liên lạc cô cũng thoáng yên lòng, cười cười chính mình quả nhiên đa nghi. Mục Tư Viễn là ai, thiếu niên đắc chí, tài hoa hơn người, nếu không phải gia đình có chuyện lớn thì ngay cả tập đoàn nhà họ Lục cũng không thể trở thành nơi dừng chân của anh ta được. Mạch Tiểu Hân bất quá là một kế toán tài vụ của một công ty nhỏ, sao có thể lọt vào mắt xanh của anh ta được. Tuổi trẻ thì sao, xinh đẹp thì sao, những cô bé trẻ trung xinh đẹp như vậy ra ngoài đường thiếu gì? Mục Tư Viễn cần là một nền tảng có thể thúc đẩy sự nghiệp của anh ta phát triển mạnh, một trợ lực làm cho anh ta có thể thi triển tài hoa giương cánh bay lượn, mà cái này thì chỉ có cô - Lục Tử Tình mới cho anh ta được. Mặc dù bây giờ anh ta từ chối cô nhưng một ngày nào đó anh ta sẽ đi ra khỏi bóng tối Vi Giai Hinh để lại để chấp nhận cô, cô có đủ kiên nhẫn để chờ đợi ngày hai người cô và anh sóng vai rong ruổi thương trường. Còn cô nàng Mạch Tiểu Hân này, tốt nhất là cô ta cứ ngoan ngoãn yên phận ở bên nhà A, vĩnh viễn đừng có mơ mộng hão huyền đến những người đàn ông ở nhà B, bao gồm cả em trai mình.
"Tử Hãn, đến chỗ chị một chút". Cô đặt điện thoại xuống, suy nghĩ xem nên thương lượng với em trai chuyện này như thế nào. Rất hiển nhiên là chũ kí của Tử Hãn trên báo cáo phê duyệt giảm giá mua nhà đã làm khó cấp dưới của cô cho nên cấp dưới mới gạch chân bằng bút đỏ để làm cho cô chú ý. Đương nhiên cô có thể trực tiếp cầm đến chỗ bố mình xin bổ sung thủ tục, chỉ cần nói qua loa là giúp đỡ bạn bè thì bố cô nhất định sẽ không để ý gì đến chút việc nhỏ này. Đối với các khác hàng cần quan hệ thì giảm giá 8 phầm trăm, thậm chí chín phần trăm cũng đa từng có, sáu phần trăm này đã là gì chứ? Cô chỉ không muốn vì việc này mà quan hệ giữa em trai mình với Mạch Tiểu Hân lai thân thiết thêm một chút.
"Chị, có chuyện gì vậy?" Lục Tử Hãn đẩy cửa mà vào, "Bận lắm, có chuyện lướn gì mà không thể nói qua điện thoại được?"
"Cô Hà Đông phòng tài vụ mua căn hộ ở lô 2 khu Đình Viện là em kí duyệt giả giá 6 phần trăm à?" Lục Tử Tình đi thẳng vào vấn đề.
"A", Lục Tử Hãn tỏ ra hơi khó xử, "Cô ấy vốn đã có giá ưu đãi dành cho nhân viên, em chỉ giảm thêm cho cô ấy có một phần trăm, nhà nghèo không có tiền mà".
"Đã là nhân viên thì cứ bán theo giá dành cho nhân viên, một phần trăm này của em làm cho các nhân viên khác sẽ nhìn nhận thế nào?"
"Trừ phòng kinh doanh thì còn có ai biết chứ, mà cho dù biết thì đã làm sao? Tập đoàn Văn Cẩm này là của nhà ai?" Lục Tử Hãn nói thờ ơ như không, "Chị, chị gọi em tới chỉ vì việc này à? Vậy thì em về phòng đây".
"Chờ đã, Tử Hãn, em biết tất cả các trường hợp bán nhà dưới 95% tại Văn Cẩm đều phải có chữ kí của bố chứ?" Lục Tử Tình sầm mặt.
"Biết, em đi bổ sung là được chứu gì?" Lục Tử Hãn cũng không vui nói, "Chị, mọi người ai cũng có mấy người bạn, bạn bè giúp nhau một chút cũng không cần căng thẳng thế chứ?"
"Em làm vậy là vì Mạch Tiểu Hân à? Không tán được người ta giờ chuyển sang đường vòng cứu quốc hả? Chị khuyên em nên cách xa nó một chút, loại người lợi dụng sắc đẹp để đạt được lợi ích thì chỉ có loại ngốc như em mới yêu cả đường đi như vậy".
"Chị!" Lục Tử Hãn nổi giận nói, "Tại sao nói chuyện khó nghe như vậy chứ, người ta là một cô bé đàng hoàng, chị có ghen tị cũng đừng để mất phong độ như vậy".
"Em nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem!" Lục Tử Tình không khỏi giận dữ, "Em muốn lấy lòng giai nhân má hồng của em thì móc tiền từ trong ví em ra mà làm, công ty có quy định của công ty, báo cáo này chị xin lỗi không thể phê duyệt được". Ghen tị? Cô - Lục Tử Tình cần ghen tị với ai sao?
Vừa nghe đến đây Lục Tử Hãn lập tức bật dậy đỉa cửa, chưa hết giận lại quay đầu lại nói: "Chị, chị biết vì sao tới hôm nay chị vẫn còn chưa theo đuổi được Tư Viễn không? Cứ tính toán chi li, vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy thì người đàn ông nào chịu nổi chứ!" Sau đó hắn sập cửa đánh rầm rồi bỏ đi.
Lục Tử Tình tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, cầm tập tài liệu trên bàn lên hung tợn đập thẳng xuống đất.
Buổi trưa, Ngải Lâm xử lý xong công việc trong tay, đẩy cửa phòng làm việc của Mục Tư Viễn ra, "Cần tôi gọi người ta mang đồ ăn lên không?"
"Không cần, xuống ăn". Mục Tư Viễn bỏ kính xuống, day day trán, "Đi lại một chút cho đỡ mỏi".
Tại sao trước kia không nghĩ đến chuyện đi lại chứ, Ngải Lâm cười trộm. Bây giờ mỗi ngày trước khi ăn trưa cô lại lên QQ (tươngtwj như Yahoo Messenger) thăm hỏi Hà Đông, vì vậy xác suất "tình cờ" gặp Mạch Tiểu Hân khi xếp hàng ở nhà ăn liền lớn hơn trước rất nhiều. Mặc dù rất ít khi ngồi ăn cùng bàn nhưng Ngải Lâm vẫn cho rằng chính vì vậy mà Mục Tư Viễn đã giảm bớt tỉ lệ ra ngoài tiếp khách buổi trưa đi nhiều. Chỉ mong dàn dần rồi ốc sên cũng bò được lên ngọn cây, cô nghĩ như vậy.
"Chị Ngải Lâm!" Lục Tử Hãn đẩy cửa đi vào, "Mau lên mau lên, đi ăn cơm với chị gái em. Hôm nay chị ấy bị em làm tức điên lên rồi".
Ngải Lâm trừng mắt, "Cậu lại làm chuyện tốt gì thế? Chị không đi, hôm nay Hà Đông dặn Tiểu Hân làm cơm cà ri, trong đó có một phần của chị rồi".

"Còn không phải là vì căn hộ Hà Đông định mua sao, em giảm giá sáu phần trăm cho cô ấy, kết quả là chị em nói cô ấy chỉ có thể được hưởng mức giá ưu đãi cho nhân viên công ty, sáng nay em với chị ấy cãi nhau ầm ĩ một trận".
"Là Hà Đông muốn mua nhà à?" Ngải Lâm nghi hoặc nói, "Chị còn tưởng rằng là Tiểu Hân, cậu bợ đỡ sai người rồi đại thiếu gia ạ!"
Lục Tử Hãn ho khan một tiếng, mất tự nhiên nói: "Bọn em cá cược với nhau, em thua, thua thì phải chịu mà!"
"Là chén rượu đó của Tiểu Hân à?" Ngải Lâm cười gian một tiếng không có ý tốt, "Hừ, chị vẫn thắc mắc hôm đó tại sao Tiểu Hân lại ngoan ngoãn uống rượu thay cậu như thế, thì ra là vì Hà Đông". Cô len lén liếc Mục Tư Viễn, lông mày Mục Tư Viễn giãn ra, nhìn Lục Tử Hãn như cười như không.
"Cho dù không có chuyện của Hà Đông thì vì sao Tiểu Hân không thể uống giúp em chén rượu chứ?" Lục Tử Hãn mạnh miệng nói, "Mọi người là bạn mà, ai lại thấy chết mà không cứu như chị".
"Chị là kẻ ác thấy chết mà không cứu đấy, thế bây giờ cậu đến đây làm gì?" Ngải Lâm nói thản nhiên, "Chị phải đi ăn cỗ đây, Tư Viễn, có đi không?"
"Cô đi ăn với Tử Tình đi", Mục Tư Viễn nói, "Tử Hãn đã sốt ruột đến mức này rồi, chẳng mấy khi nó có nhân tính như vậy, chẳng qua chỉ là giảm giá một phần trăm mà hai chị em làm mình làm mẩy gì chứ. Cô đến khuyên Tử Tình bỏ qua đi. Giảm 6 phần trăm phải được chủ tịch Lục phê duyệt, Tử Hãn, cậu đến chỗ bố cậu xin kí bổ sung đi, cho chị gái cậu có thang mà xuống nước".
"Vâng vâng, chị Ngải Lâm, chị khuyên nhủ chị gái em giúp em nhé, phụ nữ 30 tuổi càng hay giận dữ thì càng chóng già, còn nữa, chị bảo chị ấy cho em thu hồi lại lời em nói buổi sáng, Tư Viễn của chị ấy quan tâm đến chị ấy lắm, bảo chị ấy cứ yên tâm là được mà".
Mục Tư Viễn sải một bước ra ngoài cửa, "Ngải Lâm, cô đừng đi, muốn cởi dây phải tìm người buộc dây, việc nhà của người ta chúng ta đừng có nhúng tay vào, đi ăn cơm cà ri của cô đi thôi".
Vừa nghe Tử Hãn nói Ngải Lâm còn sợ còn có nguyên do khác làm Lục Tử Tình tức giận, bây giờ thấy ý Mục Tư Viễn rõ ràng như vậy cô lại không biết nên khuyên bảo cô ta làm sao, đành vừa đáp lời vừa đuổi theo bước chân Mục Tư Viễn.
Lục Tử Hãn ủ rũ đi theo phía sau hai người vào nhà ăn, chỗ chị gái đành phải về nhà xin lỗi sau vậy, xem thái độ của Mục Tư Viễn thì có vẻ câu nói kia của mình buổi sáng đúng là đâm vào chỗ đau của chị gái thật, không trách được chị ta lại phát hỏa lớn như vậy.
Người trong nhà ăn đã không nhiều, Mạch Tiểu Hân và Hà Đông cũng vừa hâm nóng xong mấy xuất cơm nấu sẵn, bọc khăn lông hi hi ha ha đi tới.
Ngải Lâm nhìn chằm chằm mái tóc Mạch Tiểu Hân hồi lâu, cười nói: "Tiểu cô nương đúng là thích giày vò, mới vài ngày không gặp mà đã biến thành con cún nhật lông xù rồi, xem ra đã cắt ngắn hơn trước không ít mà!"
Mạch Tiểu Hân nhăn mặt buồn nản nói: "Hôm qua đi gội đầu, cô thợ cắt tóc đó nhất định khuyên em uốn kiểu này, nói rằng kiểu này đang mốt. Kết quả là hôm nay vừa đến văn phòng từ lớn đến nhỏ đều trêu đùa cười cợt em, làm em tức chết rồi này, hôm nay nhất định phải đi ép cho nó thẳng lại mới được".
Lục Tử Hãn vội chạy tới trước mặt cô nói: "Rất đẹp mà, cứ như vậy thì ngũ quan sẽ nooirbaatj hơn nhiều, vừa thoải mái lại vừa quyến rũ, cô nàng thợ cắt tóc này đúng là rất tinh mắt".
Mạch Tiểu Hân bị sự nịnh nọt trần trụi của hắn làm xấu hổ, vẻ mặt rất không tự nhiên, lơ đãng đưa tay mở nắp hộp cơm, Hà Đông ngăn cản không kịp, Mạch Tiểu Hân vội đưa tay về sờ lên vành tai kêu to, "Bỏng chết em rồi!"
Hà Đông cầm lấy khăn bông mở nắp hộp cơm ra, nói: "Cún nhật, định chơi trò lấy hạt dẻ trong lò lửa à? Lần nào cũng thế, bạn bao giờ mới có thể nhớ được chứ? Vừa rồi đã bị bỏng một lần rồi".
Mạch Tiểu Hân ngồi xuống vuốt vuốt mấy ngón tay ửng đỏ, múc một muôi định đưa vào trong miệng, Mục Tư Viễn vội chặn tay cô lại nói: "Cún nhật, thổi đi đã em, vẫn còn nóng lắm". Hành động tự nhiên, giọng nói dịu dàng, chỉ cảm thấy mái tóc xoăn chó nhật của Mạch Tiểu Hân trước mắt hết sức đáng yêu, không hề phát hiện nụ cười với ý tứ sâu xa của Ngải Lâm và ánh mắt kinh ngạc của Lục Tử Hãn.
Mạch Tiểu Hân bị hành động của anh làm giật nảy, gương mặt ửng đỏ, vội vàng che giấu nói: "Ôi, mọi người gọi như vậy làm chính em cũng cảm thấy mình giống hệt một con cún nhật lông xoăn tít rồi".
Lục Tử Hãn cười thành tiếng, đưa tay cầm hộp cơm trước mặt cô, không hề khách khí gạt một nửa vào trong đĩa mình, "Thơm thế nhỉ, để anh cũng nếm thử xem, anh thích nhất là mùi vị cà ri, không giống Tư Viễn chưa bao giờ động vào thứ gì có cà ri cả".
Mạch Tiểu Hân nhớ tới hộp cơm cà ri thịt gà lần trước, không khỏi nghi hoặc liếc Ngải Lâm, Ngải Lâm vội nói: "Khẩu vị của Tư Viễn thay đổi từ lâu rồi, bây giờ cái gì anh ấy cũng ăn được, chẳng qua là không có người làm cho anh ấy mà thôi".
Lục Tử Hãn nói: "Tư Viễn, anh muốn ăn cái gì thì cứ nói với chị gái em, thức ăn của thành phố C chị Trương làm vẫn rất ngon, ngày nào anh đến ăn cũng được, kể cả ở nhà em luôn cũng chẳng sao. Dù sao em cũng không hay về nhà, coi như nhường luôn cho anh chị được không?" Nói xong liếc nhìn Mạch Tiểu Hân một cái khiến cho Mạch Tiểu Hân không biết nên ra vẻ mắt điếc tai ngơ hay là gật đầu phụ họa sẽ hợp tình hợp lí hơn.
"Cậu đắc tội chị cậu rồi mà còn muốn tìm kẻ chết thay, nhì anh cậu có vẻ giống một gã dễ chết thay lắm à?" Mục Tư Viễn thu hết thần sắc của mọi người vừa rồi vào mắt, thản nhiên nói, "Ngải Lâm khuyên bảo người khác tốt hơn anh nhiều, cô ấy vốn là ủy viên tuyên truyền trong trường học, cả ngày làm chuyện thuyết phục giáo dục người khác".
Ngải Lâm vội lắc đầu nói: "Anh cứ nói xấu tôi, quan thanh liêm khó lo việc nhà, chúng ta vốn là bạn học, sợ rằng khó có tác dụng. Tử Hãn, cậu tự cầu may mắn đi là vừa".
Lục Tử Hãn cười khổ: "Bạn học bạn học, ý của mấy người em rõ ràng rồi, tiến có thể công, lùi có thể thủ, đây chính là bạn học đúng không?"
Ba người bên này cãi lộn, Ngải Lâm nghe thấy Mạch Tiểu Hân và Hà Đông bên cạnh cũng đang nhỏ giọng thầm thì, Hà Đông cong miệng nói: "Bạn lại phải về nhà à? Vậy ngày mai có một mình tớ làm sao sống được?"
Mạch Tiểu Hân nói: "Không phải Cầm Cầm nói chuẩn bị cưới rồi sao, cô ấy muốn tìm một người cùng đi mua đồ, bạn cứ đi cùng với cô ấy đi".
"Nó đi mua đồ chỉ tin tưởng ánh mắt ban thôi, bạn không có đây thì nó có chọn đi chọn lại mãi rồi cũng lại không thích, tớ đi làm cái quái gì, còn không bằng ở nhà xem đĩa còn hơn. Hay là bạn cũng đừng về nữa, tháng nào cũng phải về nhà, đúng là trẻ con thật đấy!"
"Mẹ tớ nhớ tớ mà, hôm qua còn hỏi tớ là buổi tối hôm nay về luôn hay là sáng sớm ngày mai mới về, tớ nói buổi sáng lạnh quá, để chiều nay làm xong việc rồi về luôn, tối nay bạn tự mình đi ăn nhé!" Mạch Tiểu Hân tươi cười gắp hai miếng thịt gà vào trong hộp cơm của Hà Đông.
Ngải Lâm hỏi: "Tiểu Hân phải về nhà thăm mẹ à?" Thấy Mạch Tiểu Hân gật đầu, vội nói: "Nhân tiện Tư Viễn cũng phải về nhà, chiều hết giờ làm em quá giang xe anh ấy đi cho tiện". Lại quay đầu nói với Mục Tư Viễn: "Hôm nay lúc họp bác gái gọi điện thoại tới, nói lâu rồi anh chưa về nhà, chắc là bác lại nhớ anh rồi, anh cũng về nhà một chuyến đi. Tuần này thứ 7 chủ nhật đều không có lịch hẹn gì cả".
"Mục Tư Viễn lo lắng hỏi: "Mẹ tôi không nói có việc gì chứ?"
"Như tính của bác gái từ trước đến giờ thì kể cả có chuyện gì cũng sẽ không nói đâu. Tôi nghĩ tốt nhất anh vẫn nên về một chuyến cho yên tâm".
Mục Tư Viễn trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Buổi tối hôm nay tôi vốn có một buổi đi ăn tối với công ty Chính Đạo, vậy cô đổi lại lịch giúp tôi nhé!" Lại nói với Mạch Tiểu Hân: "Hết giờ làm em đến đại sảnh nhà B chờ điện thoại của anh nhé!"
Mạch Tiểu Hân vừa định từ chối Ngải Lâm đã cướp lời: "Tiểu Hân nhớ mấy món ngon lên đấy nhé, chuyến xe tiện đường này là chị tranh thủ giúp em đấy".
Lục Tử Hãn nhìn Ngải Lâm và Mục Tư Viễn, lại nhìn Mạch Tiểu Hân, nhíu mày.
Ngải Lâm vội vã và cơm rồi đứng dậy nhìn bốn người nói: "Mọi người cứ ăn đi, tôi còn có việc". Cô phải mau chóng chạy về gọi điện thoại cho mẹ Mục Tư Viễn để thông cung nếu không lát nữa Mục Tư Viễn gọi điện thoại về nhà thì kiểu gì cũng lộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.