Chương trước
Chương sau
Lần này đến phiên Tuyết Chi giật mình.
Tuyết Chi chưa từng lĩnh giáo với người của Linh Kiếm sơn trang, thân thủ của Hạ Khinh Mi nàng cũng không biết rõ. Lại nghe nói ở lần luận võ trước, Hạ Khinh Mi biểu hiện rất xuất sắc, nàng lại hơi khẩn trương. Trọng Tuyết Chi trút hết khẩn trương ra, đến giờ càng mạnh mẽ hơn nữa.
“Ba!”, chỉ nghe một thanh âm vang lên, thanh kiếm trong tay nàng như chém phải không khí. Tuyết Chi nhanh nhẹn dậm chân hai bước, một đạo quang hỏa chớp mắt vọt đến trước mặt Hạ Khinh Mi, lập tức công kích lại.
Mới đầu, Hạ Khinh Mi không đỡ nổi chiêu của Tuyết Chi, vừa lui vừa thủ. Sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, Hạ Khinh Mi không xuất chiêu ra bốn hướng, để kiếm ở sau lưng, dùng hai ngón tay phải đánh nhau với nàng. Trong khoảng cách gần như vậy, mỗi lần Tuyết Chi gần như đâm trúng hắn, Hạ Khinh Mi lại luôn ở lúc “chỉ mành treo chuông” (nguy hiểm) mà né được.
Chu Sa nói:” Hạ Khinh Mi đang làm gì vậy? Ngoạn gia thưởng rượu sao?”
Xa Cừ nhìn tiểu thư, đột nhiên nói: “Đại hộ pháp, thỉnh quyết định.”
Mục Viễn nói:”Ta biết rồi.”
Chu Sa nói:” Các người đang nói gì vậy?”
Hải Đường nói:” Thắng Hạ Khinh Mi xong liền rút thôi, ngàn vạn lần đừng tham chiến.”
Mục Viễn nói:” Được”
Chu Sa nói:” Các người rốt cuộc đang nói gi vậy?”
“Trận này Thiếu cung chủ thua.” Ngọc Lưu Ly chỉ chỉ Hạ Khinh Mi,” Họ Hạ này sử dụng chiêu thức tối thượng của Linh Kiếm sơn trang – Nghênh Thần Chỉ, khi sử dụng chiêu thức này chỉ có thể tiếp chiêu, không thể ra chiêu, chuyên dùng để bảo vệ mình, dụ địch nhân, đối phó với người hay xúc động. Hơn nữa, nếu sử dụng tốt còn có thể chỉ sau một chiêu đánh bại đối phương. Nhưng nếu đối phó với địch thủ võ công cao hơn và bình tĩnh hơn, liền bị hóa giải …”
Kết quả, Ngọc Lưu Ly nói chưa xong, vũ khí trên đài vang lên hai tiếng, thanh lợi kiếm (thanh kiếm lợi hại) của Tuyết Chi bay một đường đến trước mặt Tứ đại hộ pháp.
Thích Viêm tuyên bố,” Linh Kiếm sơn trang – Hạ Khinh Mi thắng.”
Mấy người cùng nhìn thanh kiếm, trầm mặc một hơi.
Tuyết Chi băng bó cánh tay phải, có chút ngượng ngùng đi xuống đài.
Hạ Khinh Mi đứng trên đài, giống như đã đoán được chắc chắn sẽ có người tiếp tục khiêu chiến.
Mục Viễn lấy vải lau kiếm ra, lau lên kiếm của Tuyết Chi, vuốt một cách lưu loát.
Vừa chuẩn bị nhảy lên đài, một bóng dáng trắng như tuyết đạp gió nhảy lên, dừng ở giữa lôi đài đỏ thẫm:
“Tại hạ muốn cùng Hạ công tử lãnh giáo một chút.”
Người giỏi khinh công rất nhiều, nhưng khinh công người này còn nhanh hơn một bậc. Tuyết Chi thậm chí còn chưa đi đến giữa cầu thang.
Hắn đứng thật lâu sau, mọi người mới có phản ứng
Hải Đường kinh ngạc nói:” Ngươi nói xem, hắn với cung chủ ai nhanh hơn?”
Ngọc Lưu Ly nói:” Đương nhiên là hắn.”
Hải Đường nói:” Ta đang nói đến Liên cung chủ.”
Chu Sa nói:” Tất nhiên là cung chủ, ai có thể so sánh được với tốc độ của cung chủ chứ?”
Hãi Đường nói:” Ngươi chắc chứ?”
“Không biết, đừng hỏi nửa, có ai có thể so sanh với cung chủ được.”
“ …”
Trên đài, người mặc trường bào trắng muốt, tay cầm bảo trượng, lưng thẳng tắp.
Nhìn từ xa, dáng người hắn đẹp như một bức họa. Đáng tiếc là người ấy đội mũ, nên chỉ có thể thấy được chóp mũi trắng trẻo của hắn.
Hạ Khinh Mi chắp tay, có chút nghi ngờ:” Xin hỏi danh tánh các hạ?”
“Cái này không quan trọng.” Người trên đài hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tuyết Chi, lộ ra nửa khuôn mặt, khóe miệng khẽ giương lên,” Ta chỉ ra mặt thay vị cô nương vừa rồi mà thôi.”
Cảnh tượng nhất thời lặng như tờ.
Chu Sa trợn tròn hai mắt:” Đẹp trai quá ….”
Ngọc Lưu Ly nói:” Chu Sa, nhìn lại tuổi của ngươi đi …”
“Câm miệng!”
“Công tử hà tất lại thương hương tiếc ngọc lúc này, đây là lôi đài của đại hội anh hùng.” Hạ Khinh Mi nghĩ, cười nói”’ Huống hồ, không báo danh tính, không hợp quy củ của đại hội.”
Lúc này, Thích Viêm đi ra nói:” Không sao, nhị vị có thể bắt đầu rồi.”
Phong Thành – Chưởng môn phái Hoa Sơn đối chiếu bản danh sách:” Nhớ kỹ, Nguyệt Thượng Cốc – Thượng Quan Thấu.”
“Nhưng mà, vị công tử kia không có …”
“Thượng Quan Thấu, Thượng Quan Thấu, không cần để ý đến hắn, nhớ kỹ là được.” Phong Thành vuốt mồ hôi, “Hai tên tiểu tử này rất đáng ghét, để bọn họ lưỡng bại câu thương đi.”
Các cô nương của Tuyết Yến giáo bắt đầu ríu rít:
“Gíáo chủ, giáo chủ, đó là ai vậy?”
“Đúng vậy, vô lễ quá, dám nói chuyện như thế với sư huynh?”
Nguyên Song Song vui mừng không kềm chế được:” Thấu nhi của ta, đúng là Chiêu Quân phương xa!”
Nam tử chung quanh liếc hắn một cái, đều trầm mặc.
Chỉ có Lâm Hiên Phượng, vẫn không nói gì.
Lần này Hạ Khinh Mi không dùng “Nghênh Thần Chỉ”, mà trực tiếp sử dụng Tam đại kiếm pháp, một trong “Hư cực thất kiếm” của Linh Kiếm sơn trang. Mỗi chiêu của hắn đều là đòn sát thủ, và cũng là chiêu thức tâm đắc nhất. Thất kiếm ở giữa, trước lục kiếm đều luân phiên sử dụng “Lưỡng chủng kiếm pháp”, kiếm cuối là trọng kích, nếu trúng sẽ bị thương rất nặng.
Nhưng người khác không ngờ là, hắn mỗi lần xuất chiêu, Thượng Quan Thấu đều dùng trượng xuất một chiêu giống hệt, chẳng qua là khác phương hướng. Cuối cùng, Thượng Quan Thấu phi thân qua một bên, kiếm lại đâm vào không trung.
Sau đó, Thượng Quan Thấu chống gậy ngang thân kiếm, hướng lên, kiếm khí liền dừng ở cổ Hạ Khinh Mi.
Thượng Quan Thấu nói:” Vẫn muốn tiếp tục sao?”
Hạ Khinh Mi không nói.
“Ngươi là người của Linh Kiếm sơn trang, ta không nặng tay.” Thượng Quan Thấu bỗng nhiên hạ giọng,” Nếu chỉ vì thích một nữ nhân, lại đối xử tệ với một nữ nhân khác, vậy không phải là một nam nhân chân chính.”
Hạ Khinh Mi trầm ngâm một lát, hướng hắn chắp tay, cười nói:” Đa ta chỉ giáo, ta đại khái đã biết các hạ là ai.”
Hắn vừa đi xuống không bao lâu, Mục Viễn liền nhảy lên, dừng trước mặt Thượng Quan Thấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.