Chương trước
Chương sau
Lúc này, Thượng Quan Thấu cũng ngẩng đầu lên, nhìn người ở cửa sổ cười nói: “Hồng Tụ, mấy ngày không gặp, không biết Tô Châu này có phải bị cô san bằng rồi không?”

Hồng Tụ chống nạnh, hơi nghiêng đầu, quay sang cười nói: “Những điều nữ nhân nếu muốn, đa số nam nhân làm không được, nhưng nam nhân muốn gì đó, nữ nhân nhất định sẽ làm được. Nếu ta muốn, Tô Châu đã sớm thành bình địa rồi. Nhưng mà Thượng Quan công tử còn chưa san bằng Trường An, Hồng Tụ sao dám động vào Tô Châu?”

Hai mắt Tuyết Chi hiện lên “ta đang ngốc nghếch, cái gì cũng không rõ đây”, ánh mắt lóe sáng nhìn ngực Hồng Tụ: “Lớn thật …”

Nàng không nghĩ được, mình là nữ nhân mà còn há hốc mồm thế này, nếu nam nhân thì sẽ thế nào nhỉ.

Thượng Quan Thấu chút nữa đã cười thành tiếng, may mà chỉ có mình hắn nghe được những lời này. Hắn lập tức nhảy lên bờ, trụ ở đầu thuyền: “Chi nhi, xuống đây.”

Tuyết Chi liếc hắn một cái mang ý cười, nhẹ nhàng nhảy lên bờ.

“Tiểu muội kia là ai vậy?” Hồng Tụ lắc ngón tay, “Không thể đối đãi với nam nhân như vậy nha, tuy rằng hắn là thiên hạ đệ nhất chai mặt Thượng Quan Thấu cũng không được.”

Thượng Quan Thấu nói: “Cô ấy là Trọng Tuyết Chi, muội muội ruột của ta.”

Nanh sói cũng nhảy mạnh sang bờ: “Ngươi đổi họ Trọng bao giờ vậy?”

Hồng Tụ nói: “Bởi vậy mới nói, khẩu vị của Nhất Phẩm Thấu sao thay đổi dữ vậy, thì ra là muội muội trong truyền thuyết kia, vậy kia cũng là muội muội của chúng ta.”

“Đúng rồi, ta quên giới thiệu.” Thượng Quan Thấu chỉ vào Nanh Sói nói, “Chi nhi, tên này là Trọng Đào, nhưng ai cũng gọi là Nanh Sói hết.”

“Trọng Đào?” Tuyết Chi vui vẻ nói, “Là Thiên hạ đệ nhất cường lực trong truyền thuyết Lạc Dương, Trọng Đào đại hiệp sao?”

Trọng Đào nói: “Qúy danh đại hiệp thì không dám nhận, tên này đều do tên Đầu trọc này ban cho.”

Thượng Quan Thấu nhỏ giọng bổ sung: “Hắn yêu thầm Hồng Tụ lâu lắm rồi.”

Trọng Đào nói: “Ê ê, Đầu trọc, câm miệng.”

“Thầm mến thì không có, thật ra là công khai yêu.” Hồng Tụ ở lầu hai tiếp lời. Tuyết Chi đang thật phục thính lực, cô ta phản bác ngay, “Hắn mê ngực của ta thì có.”

Người chèo thuyền đang ngồi trên bờ uống nước, nghe xong lập tức phun ra hết. Tuyết Chi cũng trợn mắt, há hốc mồm.

Thượng Quan Thấu nói: “Cô gái trên lầu gọi là Hồng Tụ, chắc muội cũng nghe danh tiếng lúc xưa của cô ta. Trước giờ cô ấy mở miệng toàn nói những lời ác độc, cẩu thả, nhưng những nam nhân bị cô ấy mê hoặc quả là không ít.”

Người chèo thuyền ho nửa ngày, xoa xoa miệng, lại uống một ngụm nữa.

Tuyết Chi suy nghĩ rồi nói: “Thì ra cô là Cầu Hồng Tụ? Muội đã nghe! “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, Tô Hàng Hồng Tụ, mỹ nhân khó cầu.”

“Muội muội à, ai dạy muội vậy?”

“Thúc thúc của muội, Tư Đồ Tuyết Thiên.”

“Ông ta lừa muội thôi.” Cầu Hồng Tụ che miệng cười nói, “Câu đó đúng là, “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, Tô Hàng Hồng Tụ, ngực hơn thiên đường.”

Người chèo thuyền lại phun hết nước trong miệng ra.

“Nhìn xem, các ngươi nói chuyện làm người ta sợ gần chết rồi kìa. Ta dù gì cũng là con gái, cũng biết ngại ngùng, những lời này để lúc khác đi.” Hồng Tụ nói những lời này xong, liền biến mất sau khung cửa sổ.

Vì vậy, Thượng Quan Thấu cùng Trọng Đào dẫn Tuyết Chi lắc đầu thở dài mà bước lên lầu.

Mọi người đang ngồi ở cửa sổ lầu hai, Thượng Quan Thấu nói: “Tiên Sơn Anh Châu này là tửu lâu mà Hồng Tụ mở, buôn bán tốt nhất Tô Châu. Nhưng mà hôm nay chúng ta đến, nên cô ấy đóng cửa chiêu đãi chúng ta.”

Tuyết Chi nói: “Cảm ơn Cầu tỷ tỷ.”

“Không cần khách sáo, hôm nay muốn được nhìn thấy Nhất Phẩm Thấu và muội muội của hắn nên tỷ mới tự mình xuống bếp, phúc phận này người khác cầu còn không được đấy nhé.” Hồng Tụ bên này kêu người dưới bưng trà lên, bên này lại tự tay bưng đồ ăn, “Chuyện của muội muội ở Trọng Hỏa Cung, chúng ta cũng nghe nói, nhưng nghĩ biện pháp hỗ trợ thì ta có việc muốn nói với mọi người trước, cứ từ từ nha.”

Cầu Hồng Tụ yêu kiều bước xuống. Những chỗ khác của cô đều dài hơn người khác, một đôi mắt dài câu hồn, không thể để người khác không nhìn ngực, mông cô ta, hoàn toàn là hình tượng của nữ nhân hạng nhất.

Tuyết Chi nhìn bóng cô đi khỏi, lại thở dài: “Thật xinh đẹp ….”

Thượng Quan Thấu gắp cho Tuyết Chi một ít đồ ăn khai vị: “Chi nhi thấy cô ta xinh đẹp sao?”

“Phong thái, dáng đi của tỷ ấy thực đẹp, còn váy của tỷ ấy nữa chứ, nhìn thật phiêu dật nha.”

Trọng Đào nói: “Cô ấy rất thích khoe ra cử chỉ lẳng lơ, đi trên phố mà nhô mông lắc qua lắc lại, người ngoài đường nhìn quá trời mà cô ta cũng không để ý. Có biết ngoại hiệu của cô ấy là gì không?”

Tuyết Chi nói: “Muội biết, là Thượng Quan Hồng Tụ!”

“Ha, muội muội nghe được nhiều chuyện nhỉ.”

“Tất nhiên, muội ấy là Thiếu cung chủ Trọng Hỏa Cung mà.”

Tuyết Chi buồn rầu nói: “Là Thiếu cung chủ bị phế.”

“Về sau muội sẽ quay về, không cần lo.”

Nói chuyện về Hồng Tụ, Tuyết Chi có nghe Chu Sa nói qua. Chu Sa không kể về dáng người của cô, nhưng có đề cập chuyện cô ấy là ‘nữ Thượng Quan Thấu’ ở Trương An Lạc Dương, nam nhân ở Tô Hàng ‘chết’ vì Hồng Tụ quả là không ít. Vì vậy mọi người đều nói cô ấy là nữ Thượng Quan Thấu, ngoại hiệu là Thượng Quan Hồng Tụ. Cầu Hồng Tụ không ngủ với người khác, nhưng hầu như một ngày mười hai canh giờ đều tán tỉnh nam nhân, cho nên ở chỗ ta, mọi người bình luận không hay lắm. Cô ấy và Thượng Quan Thấu sau lần gặp nhau, rất nhiều người đều mong cao thủ tranh hùng, ai thắng ai thua, nhưng kết quả không lâu sau, hai người không ở cùng nhau, ngược lại vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đã trở thành bạn bè của nhau.

Tuyết Chi nhìn Thượng Quan Thấu, thật không nghĩ được: huynh ấy là người thoải mái trong chuyện tình cảm như vậy, sao lại không thích một người tuyệt vời như cô ấy nhỉ?

Lúc này, người dưới bắt đầu bưng thức ăn lên.

“Chi nhi, những người giống nhau, thường không hấp dẫn nhau được.” Thượng Quan Thấu vừa nói, vừa gắp Cá bạc Phù Dung cho Tuyết Chi, “Nếm thử món này đi, món cá này ăn ở chỗ khác vị không ngon giống vậy đâu.”

Tuyết Chi đột nhiên quay đầu lại: “Sao huynh biết tôi đang nghĩ gì?”

“Ăn cơm đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Lát sau, đồ ăn đã dọn lên hết, Cầu Hồng Tụ ngồi xuống, đập đập vào càng cua: “Cua mùa này cũng chưa ngon lắm, ngày mai ta làm cho mọi người tiệc cua khác.”

Trọng Đào ăn một miếng gà Cái Bang: “Tay nghề của cô tiến bộ nhanh thật đấy.”

“Nếu muốn, dẫn ta theo đi, ngay cả đầu bếp cũng không cần tìm, lúc phiêu bạc giang hồ chỉ cần mang theo ta, rất tiện phải không?”

Trọng Đào nằm chặt chiếc đũa, không nói lời nào, tiếp tục ăn.

“Đúng rồi, gần đây ta có nghe một ít tin tức, không biết là thật hay giả.” Hồng Tụ không nhìn Trọng Đào, quay đầu nhìn Thuợng Quan Thấu nói, “Có người nói lúc Trọng Liên còn sống đã viết ra hai bản bí kíp võ công, uy lực có thể so với “Liên Dực”, nhưng đến nay không ai rõ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.