Edit: Nguyệt Mai
———-
Buổi tối, thành Cô Tô.
Bóng trúc lay động ngoài cửa sồ, gió đêm lành lạnh, trong Mặc Cách Cư của Nam Cung thế gia, Nam Cung Nhược Hư nằm yên trên giường. Tuy mới vào thu nhưng khí nóng mùa hè còn chưa tan hẳn, dù vậy hắn lại đắp một tấm thảm lông dê màu bạc thật dày.
Khuôn mặt hắn trắng bệch, môi không chút máu. Hôm nay làm việc khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Đây vốn là việc của đệ đệ Nam Cung Lễ Bình, nhưng Lễ Bình đi Khai Phong từ nửa tháng trước, chưa trở về, mà chưởng quầy các tiền trang xung quanh đã tề tựu. Hắn không để ý việc Tiết đại phu phản đối, cố gắng chống đỡ, cuối cùng biến thành lao lực quá độ. Miễn cưỡng ăn một chút cơm chiều, hắn nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Đại thiếu gia, nếu cậu không chịu nằm yên, lão nhân gia ta cũng chẳng quan tâm thể diện Nam Cung gia nữa, sáng mai ta về thôi…” Tiết đại phu than thở.
Nghe xong, hắn không nói được gì, đành về phòng nghỉ ngơi. Nằm xuống mới phát hiện cả người đã cứng ngắc, hô hấp cũng phải gắng sức, nếu không đi nghỉ sớm, sợ là đã phát bệnh.
Không muốn người ta thấy bộ dáng mình như vậy, hắn cho hạ nhân về nghỉ. Trời canh ba, gió thổi mạnh, trúc rung động sàn sạt, tiếng sấm rền vang từ chân trời, hắn nằm bất động, cơ thể run nhè nhẹ, không hề buồn ngủ, chỉ mờ mịt, chăm chú nhìn bóng trúc in trên tường.
Cứ như vậy thì kéo dài được bao lâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ta-bich-sa-song/2476817/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.