Chương trước
Chương sau
Ngày ấy, Nam Cung Nhược Hư mê man, vẫn không tỉnh, Tiết đại phu bắt mạch cho hắn vài lần. Đến lúc hoàng hôn, phát hiện thân mình hắn hơi nóng, dần dần nóng như thiêu, lập tức kinh hãi —— Nam Cung Nhược Hư rất ít phát sốt, nhưng sốt một lần liền mất nửa cái mạng.

Lần cuối hắn phát sốt là ba năm trước, bây giờ nhớ lại, Tiết đại phu vẫn sợ như xưa, lần đó ước chừng sốt cao năm ngày không lùi, thân thể Nam Cung Nhược Hư vốn suy yếu đã phải trải qua khảo nghiệm cực khó khăn, gần như cửu tử nhất sinh, sau khi hạ sốt cũng phải dùng hơn nửa năm mới khôi phục lại.

Lần này, lần này… Đại thiếu gia yếu hơn ba năm trước, còn có thể chống đỡ sao?

Tiết đại phu không thể tiếp tục nghĩ, xoay người, vội vàng phân phó gã sai vặt chuẩn bị nước giếng lạnh như băng, hầm băng của Nam Cung gia tuy rằng có rất nhiều băng, nhưng Nam Cung Nhược Hư thể hàn, chịu không nổi hàn khí của băng, chỉ có thể dùng nước giếng hạ nhiệt.

“Đại ca… sẽ không sao?” Nam Cung Lễ Bình cố gắng bình tĩnh hỏi.

“Đại thiếu gia lại phát sốt.”



“…” Chuyện ba năm trước rõ ràng trước mắt, Nam Cung Lễ Bình một lúc lâu không nói nên lời, trong mắt lại ẩn ẩn nước, miệng lẩm bẩm nói, “Huynh sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu …”

“Phát sốt rất nghiêm trọng sao?” Ninh Vọng Thư khó hiểu, ngắt lời hỏi. Sau khi Vương Nhân Tương rời đi nàng vẫn ở trong Mặc Cách cư, tuy không tiện vào phòng, nhưng chỉ đứng ngoài hành lang, cảm thấy gần hắn một chút, trong lòng cũng thêm chút vui mừng.

“Đối người bình thường thì không tính lạ cái gì, nhưng thể chất đại thiếu gia khác hẳn người thường, chưa nói không chịu được nhiệt độ cao, dùng thuốc cũng vô cùng khó khăn, mười loại thì có chín loại ngài ấy không dùng được.”

Tiết đại phu than thở, hắn tuy là thần y, mỗi lần kê đơn cho Nam Cung Nhược Hư cũng là muôn vàn khó khăn.

Nam Cung Lễ Bình thấy Ninh Vọng Thư trầm mặc không nói, bộ dáng mờ mịt, nghĩ từ khi vị cô nương này vào phủ, tuy đại ca sáng sủa hơn nhiều, nhưng tai họa không ngừng, ngày hôm qua bị thương trở về, bây giờ thì bắt đầu phát sốt, nếu nói không chút liên quan đến nàng, tất nhiên hắn không thể tin tưởng.

Nghĩ như vậy, hắn không để ý lời ca ca, mở miệng nói: “Vết thương trên chân cô nương thế nào rồi?”

“Đa tạ, đã tốt rồi.”

“Nếu đã tốt, tại hạ cũng an tâm. Bây giờ đại ca sinh bệnh, ta chỉ sợ có sơ sẩy, chiêu đãi cô nương không chu toàn. Lần trước cô nương nói còn có chuyện quan trọng cần làm, tại hạ sẽ không miễn cưỡng giữ lại.”



Ninh Vọng Thư nghe vậy liền nao nao, lập tức hiểu được, nàng vốn áy náy trong lòng, nghe Nam Cung Lễ Bình nói vậy, đương nhiên ở lại cũng ngại. Nàng nhìn vào trong phòng, chỉ có thể thấy một góc áo trắng của Nam Cung Nhược Hư, trong lòng không muốn nhưng cũng đành chịu.

Chắp tay với Nam Cung Lễ Bình, nàng miễn cưỡng cười nói: “Nhiều ngày nay đã được chiếu cố, ta… Đúng là ta có việc trong người, hôm nay cáo từ thôi.”

“Cô nương nhớ bảo trọng, sau khi đại ca tỉnh ta sẽ nói với huynh.”

Không nói nhiều lời nữa, chạng vạng, Ninh Vọng Thư liền thu thập hành trang rời Nam Cung thế gia, không có mục đích lang thang trên đường. Nàng vốn chuẩn bị về Thục trung, nhưng nghĩ hắn còn đang bệnh, liền bước không nổi.

Mãi đến khi trăng lên cao, nàng cảm thấy có chút đói bụng, tùy tiện chọn một quán ven đường gọi một bát, chẳng nhận ra mùi vị gì cả, chỉ để đỡ đói thôi, lung tung ăn mấy đũa, rốt cuộc cũng nuốt không nổi. Bỏ bát xuống, bỏ vài đồng xuống, thân thể như chim nhạn vụt qua, đi thẳng đến Nam Cung thế gia.

Nhìn hắn một lần là được rồi… Nàng tự nói trong lòng.

Nhẹ nhàng phi qua tường, trong mấy ngày nay, bên trong Mặc Cách cư, tất nhiên nàng vô cùng quen thuộc. Thấy trong phòng hắn đèn đuốc như trước, thỉnh thoảng có bóng người lướt qua, nàng liền ẩn trong rừng trúc, lẳng lặng chờ…

Lúc này Nam Cung Nhược Hư còn đang hôn mê. Lúc trước Tiết đại phu cố gắng giúp hắn uống vài thìa thuốc, không nghĩ tất cả đều nôn ra, ngay cả cháo lúc trước ăn cũng nôn ra, kể từ đó, hoàn toàn không nuốt được gì.

Bên cạnh hai nha hoàn thay nhau lấy nước giếng giúp hắn hạ nhiệt, lấy nước giếng đặt vào thùng sắt để trong khối băng. Đến gần giờ Tý, nhiệt độ hắn dần cao, đắp khăn ướt một lát nhiệt độ liền luân phiên nóng lạnh. Hai nha hoàn làm việc không ngừng tay tới hơn nửa đêm, nhìn trộm thấy Tiết đại phu ngủ gật gian ngoài, cũng không nhịn được mà tựa vào giường nghỉ chút.

Giờ Tý: từ 23 giờ đến 1 giờ sáng

Ninh Vọng Thư vốn quen đi đêm, ẩn trong rừng trúc một lúc lâu. Thấy hồi lâu trong phòng không chút động tĩnh, nàng liền lắc mình đi vào, liếc mắt nhìn thấy hai nha hoàn nằm bên giường ngủ, hiển nhiên đã mệt.

Khăn ướt vẫn phủ lên trán hắn như trước, độ lạnh không còn nữa, nàng nhẹ nhàng lấy ra, khăn ướt lau khuôn mặt tiều tụy, cau mày, môi hắn đã có chút khô nứt.

Nàng thở dài, nửa ngày không thấy, khí sắc hắn còn kém hơn trước, lấy khăn thấm nước, làm ướt bờ môi của hắn. Còn muốn giúp hắn đổi khăn ướt, lại sợ tiếng nước sẽ làm người ngủ bên ngoài tỉnh lại, nghĩ nghĩ, nàng liền trực tiếp đặt tay lên khối băng, chờ một lát để tay lạnh như băng, thì đặt lên trên trán hắn. Cứ lặp lại như vậy, tuy rằng phiền toái, nhưng nàng chỉ muốn giúp hắn hạ nhiệt, không để ý cái gì…

Cũng không biết đã qua bao lâu, Tiết đại phu ngủ gian ngoài chợt bừng tỉnh, không chịu được hàn khí ban đêm, ho khụ khụ, làm nha hoàn trong buồng tỉnh dậy. Nha hoàn tỉnh lại, vội vàng đổi khăn, lại kiểm tra nhiệt độ, vậy mà nhiệt độ dần dần hạ xuống, hai người nhìn nhau le lưỡi, may mắn chỉ chợp mắt một lúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.