Bấy giờ Hàn Chương đang ở trong khách điếm gấp đến độ xoay vòng quanh, trà đã uống bốn, năm bình rồi, nhưng vẫn không nghĩ ra cách gì cả.
Thật ra hắn cũng không biết Ninh Vọng Thư đang ở đâu!
Hôm qua hắn đến Thái Hồ thủy trại chúc thọ, Ninh Vọng Thư giả làm gã sai vặt, cầm thọ lễ, cùng lẻn vào. Sau đó hắn bị ép uống rượu, nàng liền lặng lẽ lẻn vào thủy trại, hai người mất liên lạc.
Đến tối, Hàn Chương cáo từ, về khách sạn lại phát hiện Ninh Vọng Thư chưa về, lo nàng gặp chuyện không may, đành lén lại quay lại thủy trại tìm hiểu. Tuy công phu quyền cước của hắn rất cao, nhưng khinh công chỉ là dạng thường, lại không quen đi đêm, cho nên chỉ dám tìm ở mấy sân bên ngoài, không dám vào sâu, cũng chẳng tìm ra manh mối gì.
Hắn đành phải về khách sạn, đợi tiếp một ngày, vẫn không có tin tức của Ninh Vọng Thư, mà Ngưu tổng quản lại đến đây. Biết Nam Cung Nhược Hư là tâm can bảo bối của Ninh Vọng Thư, lại mang bệnh trong người, đương nhiên hắn không dám nói thật, đành phải thuận miệng nói vài câu lấp liếm.
Nào biết Ngưu tổng quản mới về không đến nửa canh giờ, Nam Cung Nhược Hư đã đứng trước cửa phòng hắn.
“Hàn đại hiệp!”
Giọng nói hắn không cao, cúi đầu trầm giọng, ánh mắt lại nhìn Hàn Chương chằm chằm, “Nàng đang ở đâu?”
“Nam Cung công tử, huynh ngồi xuống trước đã.” Hàn Chương bị hắn nhìn đến sợ, lại thấy sắc mặt hắn trắng bệch, cuống quít mời vào trong, miệng nói lung tung, “Hai chữ đại hiệp thật sự không dám nhận, tuy Hãm Không đảo Ngũ thử chúng ta có chút tiếng tăm trên giang hồ, nhưng mà…”
Nam Cung Nhược Hư ngắt lời hắn: “Ta chỉ muốn biết nàng có chuyện gì?”
Hàn Chương miễn cưỡng cười nói: “Không phải ta đã nói cho Ngưu quản gia sao, Ninh cô nương rất tốt, không có việc gì! Nó tình cờ gặp sư huynh đồng môn, đưa nó đi Thường châu một chuyến, chậm thì ba, năm ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng sẽ lại.”
“Nàng đi cũng vị sư huynh nào?”
“… Đi cùng đại sư huynh.” Hàn Chương vội vã nói.
Nam Cung Nhược Hư lắc đầu: “Không đúng, hôm qua nàng mới nói qua với ta, đại sư huynh của nàng đi đến núi Côn Luân, sao lại đột nhiên đến Cô Tô?”
“À, đúng đúng đúng, đúng là đại sư huynh của nó phải đi Côn Luân, kia là nhị sư huynh, ta nhất thời lanh mồm lanh miệng, khi nãy là nhầm, hắc hắc hắc hắc…” Hàn Chương vội vàng sửa lời.
“Khi nãy ta cũng nói sai rồi, đi Côn Luân hẳn là nhị sư huynh mới đúng.” Hắn thản nhiên nói.
Hàn Chương ngẩn ra, lập tức hiểu mình bị đùa giỡn.
“Thật ra nàng ở đâu?” Nam Cung Nhược Hư nhìn Hàn Chương chằm chằm, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trời ơi! Ta cũng muốn biết đây!” Hàn Chương hết cách, biết không thể gạt được hắn, phiền não vò đầu nói, “Từ hôm qua ta đã không gặp nó rồi, đang tìm hiểu tin tức của nó.”
“Nhưng hôm qua, nàng cùng huynh ra ngoài.”
“Ta đi chúc thọ Ngu lão gia, nó giả làm gã sai vặt của ta, trà trộn vào. Nó chỉ nói là muốn nhìn thử, ta nghĩ chắc là sẽ không có chuyện gì, ai biết nó vào rồi mà chưa thấy ra…”
Quả nhiên có liên quan tới Thái Hồ thủy trại, giống như hắn đoán.
Nam Cung Nhược Hư thở sâu, quyết tâm kìm nén hoảng loạn trong đầu, nhưng không cách nào khống chế được tâm mạch mạnh mẽ, trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Đại thiếu gia!” Ngưu tổng quản ở bên mà lòng nóng như lửa đốt, sợ hắn đột nhiên có chuyện gì.
Hàn Chương vội nói: “Hôm qua ta uống rượu ở đó, cũng tìm kiếm một lần, vẫn không thấy có gì lạ bên trong. Nếu nó có đánh nhau với người khác, không có chuyện không có chút động tĩnh như vậy.”
“Chuyện trên giang hồ, ta không hiểu lắm.” Nam Cung Nhược Hư nhẹ giọng hỏi, “Ví dụ như nàng bị người của thủy trại phát hiện, sẽ xử trí nàng như thế nào?”
“Nếu là tiểu tặc bình thường, cũng chỉ giáo huấn một chút. Ta chỉ lo là, Ngu Thanh vốn có mâu thuẫn với nó, nha đầu kia tâm ngoan thủ lạt, nếu Ninh cô nương là đụng phải nó…” Hàn Chương dừng một chút, bởi vì Ngưu tổng quản đứng cạnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn đừng nói thêm nữa.
“Vị Lưu Tư Nguy Lưu Đường chủ kia ở đâu?” Nam Cung Nhược Hư lẳng lặng hỏi, hắn biết mục tiêu của Ninh Vọng Thư là Lưu Tư Nguy.
“Cả ngày hắn giúp Ngu lão tiếp khách, ta tận mắt nhìn thấy, hẳn là không rảnh để ý chuyện này.” Hàn Chương có hơi căng thẳng nhìn hắn, sợ mình nói gì sai.
Lúc này môi Nam Cung Nhược Hư cũng bắt đầu trắng, dường như Ngưu tổng quản không dám chớp mắt mà nhìn hắn, sợ hắn đột nhiên phát bệnh.
“Hàn nhị gia,” Hắn gắng sức cử động cơ thể, biết không hỏi thêm được gì từ chỗ Hàn Chương, “Nếu nàng trở về, phiền ngài cho người nhắn lại cho ta! Có được không?”
“Đương nhiên, đương nhiên!” Hàn Chương vội nói.
“Đa tạ! Cáo từ.”
Hàn Chương nhìn người này khó khăn đi ra ngoài, lúc xuống lầu chân trái đặc biệt khó cử động, đã như vậy, Ngưu tổng quản vẫn không dám bước lên nâng, cho nên hắn đi khá chậm. Nhưng hắn vẫn từ từ đi xong đoạn đường ngắn ngủi này, biến mất trước cửa khách sạn.
“Đúng là nha đầu không chọn nhầm người.” Hàn Chương thầm nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]