Phúc đến thì ít, họa đến thì dồn dập.
Sống lâu như vậy, Ba Như Nguyệt ở trong tình huống này càng hiểu rõ ý nghĩa của câu thành ngữ kia.
Một người có xui thế nào cũng chỉ như vậy.
Buổi sáng vô tình biết được chân tướng sự việc, khiến cho cô kích động toàn thân bất lực, cô không có cách nào đối mặt với anh, không có cách nào nhìn anh mà không gào khóc, cho nên trốn anh.
Chạy trối chết.
Cô chạy, nhưng không biết phải đi đâu, ở thành phố này, cô không quen ai, bạn bè của cô đều là bạn anh, đợi đến khi cô phát hiện ra thì đã đi tới bờ biền, ngôi ở ven biển khóc lóc.
Cô không nghĩ anh cưới cô bởi vì cô đã từng cứu anh.
Anh không thương cô thì thôi, lại vì báo ân mà cưới cô?
Chẳng trách lúc đầu cô mở miệng cầu hôn, anh lại đồng ý không do dự....
Ông trời, anh báo ơn so với thương hại càng làm cô cảm thấy bi thảm hơn.
Ở trong mắt của anh, cô nhất định chính là một cô gái đáng thương, thê thảm.
Cô vừa khó chịu vừa đau lòng, khóc vài giờ, không biết làm thế nào đối diện với anh, càng ghét hơn cính là mặc dù cô biết anh vì báo ơn mới cưới mình, nhưng cô vẫn không có cách nào buông tha anh.
Cô thật sự hận bản thân mình sao lúc đó lại cầm chai tinh dầu qua, ít nhất cô còn có thể giả vờ không biết, có thể tiếp tục hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
Đáng ghét, cô chưa bao giờ ích kỉ như vậy, cô thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-quang/80348/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.