16 
Tôi bị Đoàn Cảnh Thâm đưa về nhà. 
Hình như anh ấy lại đổi nhà rồi, lần này là ở bên đường vành đai hai, rất gần công ty của anh ấy. 
Khi anh ấy nghèo đến mức chỉ có thể lấy học phí của tôi, anh ấy nói với tôi: "Nam Giai, về sau anh mua nhà sẽ ghi tên em đầu tiên." 
Đáng tiếc, lúc đó là tôi đòi sống đòi chế.t rời bỏ anh ấy. 
Vậy nên, ngôi nhà hiện tại của anh không liên quan gì đến tôi nữa. 
Khi kiểm tra sức khỏe toàn trường năm thứ hai, tôi nhận được một tin sốc. 
Tôi bị ung thư. 
"Các tế bào ung thư đã lan rộng rồi, không sống được lâu nữa." Vị bác sĩ đeo kính lắc đầu tiếc nuối nói. 
Lúc đó tôi mới mười chín tuổi, ngây thơ như một tờ giấy trắng. 
Không biết rằng tại sao trường lại tổ chức một buổi kiểm tra sức khỏe quy mô lớn. 
Cũng không biết rằng giấy khám sức khỏe thậm chí còn không có dấu của bệnh viện trên đó nên không được tính. 
Tôi chỉ biết cả tôi và Đoàn Cảnh Thâm cộng lại cũng không có nổi 1000 tệ trong túi. 
Để chữa bệnh cho tôi, anh tôi đã phải bán nửa cái mạng của mình. 
Vì vậy tôi về nhà và ném chiếc balo xuống đất, nói với anh ấy: 
"Anh ơi, em không đi học nữa." 
"Học phí năm sau không phải kiếm cho em nữa." 
"Em nhìn trúng một tên tiểu tử tóc vàng, ánh mắt rực lửa, ngày mai em sẽ đi cùng cậu ấy." 
Đoàn Cảnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-quang-tieu-hoa/2858478/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.