Dương Trình liếc một ánh mắt muốn giết người về phía Đoàn Quang, trong lòng thầm mắng anh ta mấy trăm lần. Anh lo lắng cho cô ta? Anh đâu có bị điên! Anh ghét cô ta còn không đủ, nói chi đến việc lo lắng hay không lo lắng.
Đoàn Quang nhìn vẻ mặt khinh khỉnh lên đầy đắc ý kia, anh chỉ muốn đập mạnh một phát cho Dương Trình tỉnh táo ra. Cái biểu hiện này được gọi là ‘tình trong như đã, mặt ngoài còn e’.
“Lão đại, anh định giúp đỡ Kha Nguyệt giành lại MW thật à? Anh chẳng phải không ưa cô ta sao?”
Dương Trình nghe câu hỏi của Đoàn Quang cũng bắt đầu trầm tư một chút, dùng từ giúp đỡ cũng không đúng, bởi vì anh đâu có vì nghe tin MW gặp chuyện mới sang Đức.
Anh là vì biết được tin tức của cô nên mới đến đây!
“Cứ đi theo tự nhiên thôi. Nếu cô ta muốn tôi giúp thì tôi sẽ giúp!”
Dương Trình nói xong liền nâng ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng anh dấy lên một sự nghi ngờ với chính bản thân mình. Chính anh cũng không biết anh đối với cô là loại tình cảm nào… là tình yêu hay chỉ là sự cảm nắng nhất thời.
Ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu tắt đi, băng ca được đẩy ra khỏi cùng Kha Nguyệt đang bất động nằm bên trên khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi.
Dương Trình vội vàng tiến đến bên cạnh cô, giọng nói vang lên không có chút cảm xúc nào nhưng ẩn bên trong lại là sự lo lắng không ai nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-quang-cua-duong-thieu/2969497/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.