Dương Trình nghe Thiển Hi nói xong liền bật dậy như một chiếc lò xo, hốt hoảng lớn tiếng hỏi lại: “Cô nói gì? Hội chứng sợ rắn?”
“Phải. Chị ấy mắc hội chứng sợ rắn từ hai năm trước. Không những bị mà còn bị rất nặng, chỉ cần nhìn thấy rắn là sẽ không thở được, nặng nhất chính là không cử động được.”
Đoàn Quang nghe cô nói xong cũng gật đầu chấp nhận, sau đó còn tiếp lời giải thích thêm: “Hội chứng sợ rắn cũng có thật, đôi khi quá nặng cũng dẫn đến tử vong. Chưa kể đến còn có hùng hoàng, nó là độc tố, hít quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến não bộ và cả hệ hô hấp.”
Thiển Hi vừa định mở miệng thì ‘két’ một tiếng, cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ lớn tuổi bước đến bên cạnh ba người, giọng nói trầm khàn vang lên.
“Ba người chắc là người nhà của bệnh nhân, đúng không? Tôi có chuyện này muốn nói với ba người, có thể không?”
Dương Trình vội vàng đáp lại ông: “Được.”
“Bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng cấp cứu hồi sức. Ba người đến phòng khám của tôi, chờ một lát.”
Phòng Trưởng khoa Ngoại thần kinh - Nghiêm Tượng.
Dương Trình chăm chú nhìn hình ảnh CT não trên màn hình, giọng nói trầm thấp vang lên khiến vị bác sĩ kia cũng cảm thấy sợ một chút.
“Bác sĩ, cô ấy có chuyện gì nghiêm trọng, đúng không?”
Nghiêm Tượng nghe anh hỏi liền gật đầu, ngón tay cũng chầm chậm vừa chỉ trên tấm phim vừa nhỏ giọng giải thích.
“Cho tôi hỏi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-quang-cua-duong-thieu/2969487/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.