” Tể tướng khách khí rồi, quan hệ giữa trẫm với khanh còn cần nói sao. Hôm nay dầu gì cũng là ngày mừng thọ của khanh, cho dù trẫm trăm công bề bộn cũng vẫn có thể đến dự tiệc được. Huống chi Hoàng Hậu ở trong cung buồn tẻ, nhân cơ hội này trẫm cũng muốn dẫn nàng cùng chúng phi tần xuất cung hít thở không khí. ” Lâm Khoang Vĩ phất tay cười nói, vẻ mặt thâm tình mà nhìn Thương Hoàng Hậu.
Thương Hoàng Hậu nghe vậy cười e lệ mà nói. ” Bệ hạ, thần thiếp thật cảm động. ”
Lâm Khoang Vĩ không nói gì chỉ vỗ vỗ bàn tay Thương Hoàng Hậu.
Thương Sính thấy cảnh này thì cảm thấy đắc ý không thôi.
Văn võ bá quan thấy vậy đều thầm than Thương Gia đại thế đã thành, ai cũng không thể xoay chuyển. Cũng không biết đây là phúc hay hoạ nữa.
Lâm Thanh Phong mắt lạnh nhìn mọi thứ, đáy lòng thầm cười nhạo không thôi.
Tiền kiếp khi nhìn thấy cảnh này thì chỉ có không cam lòng. Còn hiện tại nhìn lại chỉ thấy những người này đều thật đáng thương làm sao. Bị xem như khỉ diễn xiếc mà cũng không hay biết gì.
Thục Hoàng Quý Phi bề ngoài mang vẻ tươi cười dịu dàng, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ âm độc.
Thương Hoàng Hậu… Ha ha… Ngươi cứ việc tiếp tục đắc ý đi, dù sao phong quang này cũng sẽ kéo dài không bao lâu nữa. Bổn cung rất mong chờ ngày ngươi hạ đài đấy.
Sau khi An Minh Đế xuất hiện, Kiệt Khanh và Lâm Tất Hải cũng đã im lặng.
Lâm Tất Hải thì không nói làm gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-phong-trong-sinh/1373273/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.