Chúc Dung Tịch Nguyệt thò tay vào kiểm tra nước, thấy vừa vặn thì trút bỏ xiêm y, ngâm mìnhtrong nước tắm rửa. Nước tắm thoang thoảng mùi hoa lan, được nấu cùngmột số loại thảo dược quý, làm nàng cảm thấy thoải mái, thở dài hưởngthụ.
Bên ngoài, Hoàng Phủ Dạ Mặc bị nàng đuổi khỏi phòng, lắcđầu cười bất đắc dĩ, kiên nhẫn chờ nàng tắm xong. Lát sau, cánh cửa mộtlần nữa mở ra, nàng đã thay y phục mới đứng trước mặt hắn. Hắn nắm bàntay nhỏ của nàng, giọng nồng đậm vẻ cưng chiều:
- Đi ăn tối thôi.
Nàng nhìn hắn khó hiểu, ăn tối không phải ở trong phòng sao? Hắn dẫnnàng đi đâu? Bộ có bất ngờ gì hả? Tuy nghĩ vậy nhưng nàng vẫn ngoanngoãn theo sau hắn.
Hai người tới Dạ Nguyệt viên. Tại đây đặtmột cái bàn nhỏ, trên mặt bàn là những món ăn ưa thích của nàng. HoàngPhủ Dạ Mặc quay lại hỏi:
- Chúng ta vừa ăn vừa ngắm trăng. Ta bảo đám hạ nhân làm đấy, thích không?
Nàng gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế mây có lót đệm, mỉm cười:
- Tuyệt lắm. Cảm ơn chàng.
Hắn ngồi đối diện nàng, lau đôi đũa rồi đưa cho nàng, tâm tình vui vẻ:
- Giữa hai chúng ta không cần lời cảm ơn. Nàng cũng đã làm rất nhiềuviệc cho trẫm còn gì? Trẫm không trả nổi ân tình mà trẫm nợ nàng đâu.
Chúc Dung Tịch Nguyệt chọc chọc miếng thịt gà hầm, cười ha hả:
- Vậy thì dùng cả đời chàng mà trả.
Hắn nhướn mi, thừa nhận:
- Đó là đương nhiên. Cả đời này trẫm cũng không buông nàng ra.
- Ta rất hoan nghênh chàng bám lấy ta. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-nhi-nang-la-than-ho-menh-cua-tram/70226/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.