Hoàng Phủ Dạ Mặc dạo này ngập đầu trong đám tấu chương của các đại thần, đến giờ phút nghỉ ngơi cũng vô cùng hiếm hoi.
Hắn buông bút lông xuống, mệt mỏi day day hai bên thái dương. Không biết nàng đang làm gì nhỉ? Thật muốn tới gặp nàng.
Cứ những lúc như vậy hắn lại nhớ tới lần đầu tiên họ gặp nhau. Khi đóhắn suýt nữa thì đi tìm ông bà tổ tiên rồi, tự dưng nàng nhảy từ đâu ra, cứu về, băng bó chăm sóc cẩn thận. Hắn nhớ rõ nàng nói với hắn một câu: “Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì được đích thân Băng Vương ta săn sóc.Sớm muộn ơn huệ này cũng sẽ thanh toán sòng phẳng.”
Ầy... Hắnthích nàng vì nàng chính là một con người không... bình thường. Phải,nàng rất khác so với đa số người mà hắn từng gặp. Hắn hoàn toàn bị cuốnhút bởi sự thẳng thắn, mạnh mẽ và tinh thông sự đời của nàng.
Nàng cho hắn nhiệt huyết, tinh thần hưng thịnh, cả sức mạnh thống trịthiên hạ này nữa. Nói đúng ra thì nàng đứng sau tất cả những gì hắn cóngày hôm nay.
Đang thần người suy nghĩ thì thái giám bước vào, báo:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Vương gia Hồ Khải Tinh cầu kiến.
Hoàng Phủ Dạ Mặc ngạc nhiên, cái tên hồ ly tinh này trước giờ có lúcnào gặp mặt cho đàng hoàng đâu sao lại mò đến? Lại còn thông báo?
Hồ Khải Tinh hiên ngang tiến vào Ngự thư phòng, một tay cầm chiếtphiến, ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Hoàng Phủ Dạ Mặc. Hắnnhíu mày nhưng không phản đối.
- Hồ ly, ngươi đến đây chọc tức ta chứ gì?
Khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-nhi-nang-la-than-ho-menh-cua-tram/70221/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.