Phủ đệ của chủ gia còn lớn hơn ta tưởng tượng.
Vòng đồng trên cánh cổng lớn màu son đỏ sáng loáng, phụ nhân nô bộc giữ cửa thấy thẩm mẫu đều cung kính cúi người hành lễ.
Thẩm mẫu sắp xếp cho ta ở trong một tiểu viện nhỏ bên cạnh bà, còn tiểu tử kia thì được sắp xếp ở cùng với các ca ca.
Nửa tháng trôi qua, ta dần quen với cuộc sống ở đây.
Thẩm mẫu mời tiên sinh dạy ta đọc sách viết chữ, nhưng cổ tay ta luôn không dùng được lực, tiên sinh liền bảo ta tập đồ chữ trước.
Lâm Mộc ca ca luôn thích xen vào phá rối, vẽ những con sâu nhỏ lên chữ ta đồ xong, sau khi bị thẩm mẫu phát hiện thì không tránh khỏi bị quở trách một trận.
Thẩm mẫu tư tưởng tinh tế, không bắt ta phải ở trong phủ, mà cho ta ra ngoài kết giao bạn bè.
Biết ta sợ bị cười chê, không chỉ sắm cho ta rất nhiều quần áo trang sức, còn gọi ma ma đến giúp ta học lễ nghi kinh thành, tìm hiểu các mối quan hệ nhân tình.
Ta dần bước ra khỏi phủ, bắt đầu quen biết nhiều người hơn, mặc những chiếc váy đẹp đẽ, cuối cùng cũng có dáng vẻ của các tỷ tỷ.
Mỗi lần nhìn thấy tiểu cô nương trong gương đồng với đôi mắt cong cong, ta luôn thấy mơ hồ, mình không còn là nha đầu quỳ trên đất học tiếng chó sủa nữa.
Ta chợt nhớ đến tiểu tử được đưa về kia.
Một hôm đi ngang qua tiền viện, nghe mấy phụ nhân nô bộc bàn tán, nói hắn bị thương, ban đêm thường xuyên phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-nhi-dao/5212426/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.