Ngày hôm sau, thẩm mẫu ra ngoài lo liệu công việc.
Để ta và hai vị ca ca ở lại quán trọ.
Các ca ca không chịu ngồi yên, lén lút dẫn ta ra ngoài chơi.
Bọn họ to gan lại nghịch ngợm, thấy có người đang đập vỡ mặt băng trên sông để bắt cá, nói gì cũng đòi thử.
Ta kéo họ lại, cầu xin họ đừng đi, rất nguy hiểm.
Nhưng hai người không những không nghe, còn trấn an ta, bảo ta không muốn chơi thì đứng trên bờ nhìn họ chơi.
Ta đứng ở trên cầu, nhìn hai người đang vui vẻ chơi đùa trên mặt băng, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Ca ca, Nguyệt Nhi sợ, hai huynh mau lên đây đi!”
Ta không ngừng khóc gọi, sợ mặt băng sẽ nứt ra.
Ta còn nhớ, một năm nọ ma ma sơ suất không để ý, ta đã bị hạ nhân nghịch ngợm đặt lên mặt hồ đóng băng.
Lúc đó trời vừa mới vào đông, lớp băng trên hồ rất mỏng.
Dù ta có nhẹ đến đâu, mặt băng cũng có dấu hiệu rạn nứt lờ mờ, làm ta sợ đến mức không dám động đậy, đứng trên đó suốt một buổi chiều.
Cho đến khi ma ma phát hiện không thấy ta đâu, chạy đến, ta đã gần như đông cứng thành băng.
Sau đó ma ma tìm mọi cách cứu ta lên, nhưng ta cũng ốm suốt một tháng.
Những ngày đó, thực sự không dễ chịu chút nào.
Có lẽ là nói gì ứng nấy, ta còn chưa kịp kêu tiếng thứ hai, mặt sông đã bắt đầu truyền đến tiếng băng nứt.
Ta nhìn hai vị ca ca không hề hay biết, cắn chặt răng, từ trên cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-nhi-dao/5212424/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.