Đông Phương Nhĩ Nguyện mỉm cười như một thư sinh đầy ôn nhu, hữu thủ phe phẩy phiến quạt ngọc bích đồng màu sắc với trang phục thanh thanh trên người y. Vân Phong Thuấn Trì đưa mắt nhìn y, không tỏ vẻ gì đặc biệt, kim khẩu mở lời:
- "Đông Phương trưởng môn còn nán lại phải chăng có chuyện muốn hỏi tại hạ?"
- "Gần đây có một vị cố nhân đến tìm tại hạ, có lẽ ngài đây đã gặp qua y rồi."
Nghe đoạn, Vân Phong Thuấn Trì khẽ nhếch chân mày một cái, yên tĩnh chờ xem y định nói gì. Đông Phương Nhĩ Nguyện hiểu, nên tiếp tục.
- "Hắn tên Thiên Tiêu."
- "..."
- "Haha, hắn còn có một danh hiệu lừng danh thời Đế vương, gọi là Ngạo Thế Thiên Tiêu, đi cùng tuyệt thế ẩn sư là Thanh Sương Thiên Tuyết."
Nghe dứt câu, Vân Phong Thuấn Trì thoáng chốc dao động, con ngươi chỉ ngạc nhiên trong tích tắc. Hai cái tên này nổi lên vào thời Hoàng triều ngự trị, cũng tức là khoảng gần hai mươi năm về trước, và tàn đi sau khi Hoàng triều sụp đổ. Hiện tại, Đông Phương Nhĩ Nguyện nhắc đến là có ý gì?
- "Đông Phương các hạ có gì cứ nói thẳng."
- "Tháng trước, tại hạ có duyên gặp gỡ Thiên Tiêu. Chẳng qua, hắn ta bây giờ đặc một bộ dạng già nua, tàn tạ, lại trong trạng thái chỉ còn nửa mạng. Ta nghĩ, hắn đắc tội ai mà vừa mới tái xuất giang hồ liền bị ra tay nhẫn tâm như thế."
Vân Phong Thuấn Trì khẽ "ồ" một tiếng. Người đấy chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-nguyet-luan-hoi/2989768/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.