Sau thời gian chuyện trò êm đềm như thường nhật, Vân Phong Môn vẫn không hề có gì thay đổi. Vạn sự an nhiên, không chút dao động.
Phong Thời Uyển hôm nay lại đến Vân Thủy Thác rèn luyện thân thể. Tính ra, suốt một tháng qua y dưỡng thương ở đó đến chán chường, nhưng rời khỏi vài ngày lại không quen. Rốt cuộc vẫn đều đều xem Vân Thủy Thác như một phần của quá trình nâng cao linh lực. Dòng thác hôm nay tuôn chảy như áng tóc dài của người con gái đẹp, hiền hòa, thơ thẩn. Phong Thời Uyển môi đào khẽ cong, mỉm cười sau lớp màn sương mỏng của dòng nước ấm dội từ trên cao xuống. Hôm nay, nó thực hiền dịu đến vô thường.
- "Hàn thủy linh khí đã lên tới tầng thứ 7 rồi, nếu đột phá cảnh giới trong hôm nay mình sẽ chính thức bước vào thất đại cảnh, băng thủy lực."
Song thủ Phong Thời Uyển đan trước ngực, mi mục khép hờ, giữa trán có một dấu Hoa Điền* màu xanh lam cực mờ như vô hình xuất hiện và phát sáng. Nàng thủ ấn trước dòng thác đổ, trực tiếp chìm vào mộng cảnh để thăng cấp linh lực.
*Hoa Điền: hoa văn được vẽ trên trán của phụ nữ xưa. Nhưng ở đây chỉ là ảo ảnh thôi, trên trán của Phong Thời Uyển thực chất không vẽ hoa văn gì.
- "Chuyện gì vậy?"
Phong Thời Uyển giật mình tỉnh mộng, bởi vì trong quá trình tu luyện, mộng cảnh của nàng là một hang động tối đen. Nàng chầm chậm tiến vào trong, bỗng dưng nền đá xoáy sâu một cái hố đen vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-nguyet-luan-hoi/2989761/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.