Giữa khi đất trời đang trút dần hỏa nhiệt, chuẩn bị bước sang thu với những cơn mưa bụi lất phất rơi. Trên mảnh đất bao la của thế gian không thể nhìn hết bằng mắt thường được ấy, con người vẫn đang hoạt động.
Nhưng hôm nay, tháng bảy mưa mây hoa rơi rụng xuống đường, mà trên nền trời màu trắng bao phủ lại xuất hiện thật nhiều chim hạc bay lả tả, không theo đàn.
Trên mặt hồ tại Nhất Đảo Kỳ Cung có một con hồng hạc đang đạp nước, cánh phất phất quẫy sợi nước tung ra tứ phía. Nam Cung Sử Định an vị trên bảo tọa cao ngất ngưởng, trạng thái khuôn mặt thư giãn lạ thường. Dưới hắn, vẫn là các quý nhân trong thiên hạ tụ họp. Trưởng môn phái Tây Sơn chậm rãi mở lời:
- "Đêm qua chúng ta đều nhận được mật thư, nay đã có mặt cả rồi, tại sao vẫn còn một con hồng hạc ở đây?"
Chuyện là trong đêm hôm trước, mỗi môn phái lớn đều được hồng hạc gõ đại môn, thiệp mời gửi tới tay.
Nam Cung Sử Định cười đáp:
- "Chẳng phải còn thiếu Vân Phong Môn hay sao? Lá thư cuối cùng hôm nay sẽ gửi đến họ."
Dứt lời, Nam Cung Sử Định bước xuống bảo tọa, từ tốn đi đến bờ hồ, huýt sáo gọi hồng hạc lại gần. Tả thủ cầm ống tre nhỏ (bên trong đút lá thư được cuộn tròn) đặt vào miệng chim hạc. Chân mày vị môn chủ này nhếch lên một cái, liếc mắt về hướng Thiên Sơn, hồng hạc liền tung cách bay thẳng lên trời.
Ánh mắt người nào người nấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-nguyet-luan-hoi/2989728/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.