Tầng mây lép mình sau lớp màu tối tăm của ban khuya, trăng treo cao nơi đỉnh đồi như chưa từng lay chuyển. Thiên Sơn xưa nay tĩnh mịch, buổi đêm càng thêm phần cô quạnh. Căn phòng gỗ duy nhất còn sáng đèn chính là nơi ở của tuyệt thế ẩn sư.
Thiên Tuyết mặc một thân y phục trắng tinh tươm, ngồi giăng đèn trước mái hiên phất phơ gió thổi. Đêm nay nàng càng thức khuya hơn khi trước.
- "Hôm nay là ngày lễ gì sao?"
Thiên Tiêu vừa trở về núi đã đến gặp Thiên Tuyết ngay, y còn chưa thay đạo bào. Nghĩa muội trước mắt y là người trú ngụ trong tim y đã nhiều năm nay. Nàng ôn nhu như nước, đoan trang hiền thục, cứ vậy làm y thổn thức đến không thể thoát ra được nữa. Chất giọng Thiên Tuyết êm dịu tựa mây, trong lành như sương sớm, nàng hồi đáp :
- "Không phải, đột nhiên muốn chút ánh sáng thôi."
Thiên Tiêu tiện tay nâng một chiếc đèn lồng lên, nó còn nhỏ hơn lòng bàn tay của y nhưng ánh sáng êm dịu lắm.
- "Nhớ tiểu nha đầu kia rồi à?"
Thiên Tuyết mang nặng trầm tư phơi bày rõ trên khuôn mặt, nàng chạm mãi một chiếc đèn mà chưa chịu thả đi.
- "Lần đầu tiên muội cảm thấy Thiên Sơn quá đỗi trống trải, nhất thời trong lòng không được thoải mái."
- "Huynh sẽ thường xuyên đến thăm muội."
Thiên Tuyết lặng im một hồi, cuối cùng cũng buông tay cho chiếc đèn cuối cùng bay đi. Thiên Tiêu lại là người mở lời tiếp :
- "Khi nãy huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-nguyet-luan-hoi/2989686/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.