Lúc Lý Trọng Kiền đến Vương Đình đã là mùa thu.
Trời cao mây nhạt, điệp thúy lưu kim*, khắp Vương Đình ngũ cốc bội thu, dê bò đầy sườn núi, sông ngòi tú lệ, hồ nước trong veo phản chiếu nham thạch đỏ rực óng ánh vàng trên bờ sông lộng lẫy và trời trong xanh thẳm, chói lọi tráng lệ.
*tả sắc thu mỹ lệ có màu xanh biếc cây cối trùng điệp xen lẫn ánh vàng
Lúc đội xe và đội buôn cùng đến bên ngoài Thánh Thành, trên đường chính vẳng tới tiếng nhạc trống vui vẻ, dân chúng Vương Đình đợi đã lâu đan thực hồ tương, vung rải hoa tươi.
Tiếng nhạc ngày càng gần, Cấm Vệ quân áo lam bào trắng vây quanh mấy mui xe và cờ trắng tuyết thêu chỉ vàng chào đón.
Lý Trọng Kiền cưỡi trên lưng ngựa, nhìn cỗ xe lộng lẫy chở Đàm Ma La Già, khẽ nhếch miệng.
Đàm Ma La Già rất chu đáo, biết tự mình ra khỏi thành đón tiếp hắn.
Hắn bảo hầu cận bên cạnh: “Ngươi chờ coi, bọn hắn sắp trải thảm này.”
Vừa dứt lời, mấy người hầu Vương Đình nâng thảm tơ vàng bước ra trước, trải thảm, cung kính mời Đàm Ma La Già xuống ngựa.
Lý Trọng Kiền đầy vẻ “Ta biết ngay mà”.
Hầu cận người Hán sau lưng hắn từng người nghẹn họng nhìn trân trân, từ lâu đã nghe uy vọng của Phật Tử trong dân gian cực kỳ cao, dù đã hoàn tục, dân chúng Vương Đình vẫn sùng bái ngài như thần linh, hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thế.
Đàm Ma La Già mặc một bộ lễ phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443326/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.