Khi Dao Anh nhìn thấy Duyên Giác đuổi tới, còn chưa tới Sa Thành.
“Sao cậu lại tới đây?”
Duyên Giác ngu ngơ cười, “Vương bảo tôi đưa Vương Hậu đi Tây Châu, đợi cuối tháng hộ tống Vương Hậu về.” Cậu hiểu nhiệm vụ chân chính của mình mà: Nếu Vương Hậu ở Tây Châu quá thích, mãi không về, thì cậu sẽ giục Vương Hậu nhanh lên đường về Vương Đình.
Sao Dao Anh không rõ dụng ý của La Già chứ, dở khóc dở cười — nàng vừa mới rời có một ngày!
Nàng không đuổi Duyên Giác về, cũng không lập tức viết thư cho La Già, lệnh đội ngũ tiếp tục đi về phía Tây, sau này mỗi năm vào mùa hè và mùa đông nàng đều về Tây Châu, năm nay là năm đầu tiên, không thể bởi vì không nỡ chàng mà mềm lòng.
Duyên Giác có hơi thất vọng nhưng không dám hó hé, đuổi theo đội.
Hôm sau, tuyết rơi một trận lớn, họ nghỉ lại dịch trạm, trên đống lửa nấu một nồi thịt dê lớn, đến khi canh sôi sùng sục, thả mấy miếng bột trắng cán mỏng như giấy vào.
Duyên Giác ăn canh thịt dê bánh bột ngon lành, đột nhiên nói: “Không biết bây giờ Vương đang làm gì ta, ăn cơm chưa nhỉ.”
Dao Anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Ra Sa Thành, gió tuyết tràn ngập, đoàn người đeo mặt nạ thông khí, xuyên qua sa mạc hoang tàn vắng vẻ, lúc dừng chân nghỉ lại ở đám đá lớn ngoài biển cát bị mài mòn bởi cuồng phong qua năm tháng, Duyên Giác lại nói: “Vương từng dẫn theo tôi và Tướng quân A Sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443324/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.