Lý Trọng Kiền trực tiếp mở thư, đọc nhanh như gió xong, sắc mặt đột ngột thay đổi, lửa giận hừng hực dâng lên trong mắt phượng.
Người đợi ngoài trướng nghe tiếng chậu than lật nhào, vội vàng xông vào, chỉ thấy than lửa rớt loạn, bừa bộn đầy đất, Lý Trọng Kiền đứng trước trường án đen như mực bị chém thành hai nửa, tay cầm lợi kiếm, mí mắt muốn rách, dáng vẻ đầy điên cuồng, giật nảy mình.
“A Lang? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Trọng Kiền nổi giận đến vặn vẹo cả khuôn mặt, ngực phập phồng kịch liệt, nhìn qua mớ văn thư văng đầy, phất tay ra hiệu thân binh ra ngoài.
Ròng rã một ngày, hắn không bước ra doanh trướng một bước.
Buổi chiều, thân binh đánh bạo đưa ít thức ăn vào, phát hiện bánh naan và súp thịt buổi trưa đều không mảy may động đến, trong trướng thật vắng vẻ, Lý Trọng Kiền ngồi trước trường án nhìn chằm chằm vào mớ thư rải rác, không nói lời nào, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Đến tối, cuối cùng có tiếng Lý Trọng Kiền truyền ra. Thân binh vội vàng vào lều.
“Chuyện hôm nay đừng cho Thất Nương biết.” Lý Trọng Kiền nhìn kiếm trong tay, lưỡi kiếm sáng như tuyết phản chiếu đôi mắt phượng đỏ như máu của hắn, “Ai dám lộ ra nửa câu với con bé, sau không cần xuất hiện trước mặt ta nữa.” Giọng khàn khàn, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ.
Thân binh thầm lo sợ, lặng lẽ lau mồ hôi, đáp vâng.
Mặt Lý Trọng Kiền đầy âm u.
Hôm sau, hắn chìa một phong thư giao cho Dao Anh. “Anh nhận ra chữ của Đỗ Tư Nam, sao y lại viết thư cho em? Xưa nay em vẫn liên hệ với y à?”
Trong lòng Dao Anh hơi hồi hộp, nhanh chóng liếc qua phong thư, thấy còn nguyên dấu triện lặng lẽ thở phào, nói: “Đỗ Tư Nam xuất thân thấp hèn, muốn đứng vững ở triều đình, không thể không dùng vài thủ đoạn, em có giúp y mấy lần, thỉnh thoảng y sẽ viết thư báo tình hình phía Trường An. Anh còn nhớ vị thần y ở Xích Bích từng chữa bệnh cho em không? Đỗ Tư Nam là người Nam Sở, em có nhờ y tìm giúp ông ấy.”
“Vì thân thể Đàm Ma La Già à?”
Dao Anh gật đầu.
Nàng không chỉ phái người đi Thiên Trúc tìm kiếm hỏi han thần y, còn phái người đi Trung Nguyên, hiện giờ họ đều lần lượt đến Thánh Thành, mấy người Đề Bà Mông Đạt bị Đàm Ma La Già tiễn sớm cũng sắp quay lại.
Lý Trọng Kiền không hỏi nhiều, nói: “Em ở lại với Đàm Ma La Già, Cao Xương có thư đến, bên Sa Châu có mấy nhóm tàn quân Bắc Nhung làm loạn, Dương Thiên chưa kịp dẫn binh về, Đạt Ma muốn ở lại giữ Cao Xương, ta phải nhanh chạy về, ngày mai liền lên đường.”
Dao Anh nói được, “Anh vạn sự cẩn thận.”
Đợi hắn đi ra, nàng lại gần trước đèn đọc thư.
Một lát sau, Dao Anh nhắm mắt, ném vào chậu than. Ngọn lửa phựt cháy, nhanh hóa giấy thư thành khói bụi.
Lý Trọng Kiền về đại doanh điều động người ngựa, phái khinh kỵ đi đầu, vừa mới chuẩn bị khởi hành, thân binh đến báo: “A Lang, Vương mời ngài qua đại trướng một lần.”
Hắn đi đại trướng, còn chưa mở miệng, Đàm Ma La Già nói: “Vệ Quốc Công có thể chậm vài bữa mới quay về Cao Xương được không.” Là hỏi thăm, nhưng giọng điệu lại chắc chắn, hiển nhiên đã quyết định thay hắn.
Mày rậm Lý Trọng Kiền khẽ nhíu, rất không vui: “Ta có việc gấp về Cao Xương.”
Đàm Ma La Già nhìn hắn, bỗng nhíu chặt mày, kêu một tiếng đau đớn, ụa ra một búng máu tươi.
Lý Trọng Kiền trừng lớn, bật dậy
Duyên Giác đứng hầu bên cạnh lập tức quen thuộc đưa khăn nóng, sắc mặt Đàm Ma La Già hơi xanh, nhận khăn, như không có việc gì lau vết máu bên môi.
Duyên Giác lui xuống.
Lòng Lý Trọng Kiền chùng xuống, ngồi lại nệm nỉ: “Đây là lần thứ mấy rồi? Có phải mỗi ngày đều thế này không? Ngài vẫn luôn giấu Minh Nguyệt nô à?” Xem biểu hiện của thân vệ, Đàm Ma La Già tuyệt không phải lần đầu bỗng nhiên nôn ra máu.
Đàm Ma La Già gật đầu, đôi mắt xanh phản chiếu ánh nến chập chờn, ánh mắt yên tĩnh, “Gần như mỗi đêm.”
Chân mày Lý Trọng Kiền nhíu chặt hơn, mãi không nói ra lời.
“Bắt đầu từ khi nào?”
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Hơn nửa tháng trước.”
Lý Trọng Kiền ngây người, đầy chấn kinh.
Hắn ta giấu từ lâu rồi, giấu đến là kỹ! Bọn họ chẳng biết Đàm Ma La Già đã bắt đầu nôn ra máu, còn tưởng hắn có thể gắng gượng thêm một thời gian!
Đàm Ma La Già đón ánh mắt kinh ngạc của hắn, ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt.
Lần này cưỡng ép uống một lượng thuốc lớn như uống rượu độc giải khát, từ lúc thủ thành, thỉnh thoảng chàng bị khí huyết công tâm, nhưng không muốn để Dao Anh suốt ngày lo lắng kinh hãi nên không nói cho nàng. Nếu đây đã là những ngày giờ cuối cùng, chàng hy vọng ký ức để lại cho nàng đều đầy vui vẻ.
“Vệ Quốc Công, ta đã sắp xếp xong mọi chuyện, đám y giả sắp quay về Thánh Thành, ta không biết mình có thể kiên trì bao lâu, nếu có gì ngoài ý muốn…”
Đàm Ma La Già dừng lại một chút, nói: “Ta hy vọng lúc ấy, Vệ Quốc Công có thể bầu bạn bên cạnh công chúa, tốt nhất có thể lập tức đưa nàng về Trung Nguyên.”
Chàng muốn tiếp tục sống, nhưng chuyện cần nên an bài vẫn phải an bài xong, chiếu lệnh đã ban xuống, Vương vị có thể để người khác kế nhiệm, trong thời gian ngắn Vương Đình sẽ không xảy ra biến loạn, Tất Sa Mạc Bì Đa sẽ dựa theo chiếu lệnh của chàng phổ biến cải cách, các bộ lạc hứa hẹn sẽ tận hiến với Vương Hậu… Chàng chỉ không yên lòng Dao Anh, dù mọi việc đều đã sắp xếp xong, vẫn không cách nào yên tâm.
Lý Trọng Kiền giật mình, hiểu ra, chấn động cực mạnh.
Đây là Đàm Ma La Già đang bàn giao hậu sự. Đại chiến qua đi, hắn ta hoàn tục, tổ chức đại điển, cầu cưới, đưa Dao Anh mũ miện Vương Hậu —— vì sợ không còn kịp, cho nên mỗi một việc đều chuẩn bị thật tốt, chờ nằm xuống, một mạch làm cho xong.
Thảo nào Dao Anh thích tên hòa thượng này.
Lý Trọng Kiền trầm ngâm rất lâu, thần sắc trở nên nặng nề, thở dài, gật đầu.
Nói cũng đúng, ngộ nhỡ hòa thượng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn nên mau chóng đưa Dao Anh rời vùng đất thương tâm này.
Mấy chuyện khác sau hãy nói.
Lý Trọng Kiền phái thuộc hạ tâm phúc dẫn một phần binh mã về Cao Xương trước còn mình ở lại, Dao Anh hỏi, hắn qua loa bảo mấy tàn quân phản loạn chỉ có vài trăm người, không cần tự mình đi.
Các bộ và trú binh các nơi trước sau rời Thánh Thành, dân lành cùng Cấm Vệ quân dọn dẹp ra mấy con phố dài, bắt đầu xây sửa phòng ốc. Mấy nhà buôn lanh lẹ vội vàng đổ đầy xe ngựa gỗ, lương thực, vải vóc chạy đến Thánh Thành, quan viên ở ngoại thành chia một vùng, cho thương nhân và dân chúng tự do mua bán, theo Đàm Ma La Già giao phó, không thu bất kỳ thuế gì, sau khi đám nhà buôn các nơi nghe nói, ùn ùn kéo đến.
Trên con đường giao thương tiếng chuông lạc đà lớp lớp, dòng người như dệt, tiếng nhạc khúc tì bà nhạc quanh quẩn, dù là trời tuyết, phố chợ dựng tạm ngoài thành kia cũng người người nhộn nhịp, các hàng rong buôn bán san sát nhau.
Trong thành ngoài thành, mỗi ngày đều là cảnh bận rộn khí thế ngất trời.
Trong lúc đó, ngày ngày Dao Anh cho người đi đón mấy người Đề Bà Mông Đạt còn đang trên đường, lần này Đàm Ma La Già uống quá nhiều thuốc, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, ở trước mặt chàng, nàng biểu hiện như không biết gì, thật ra trái tim treo lên ngày đêm, đột nhiên thỉnh thoảng cảm thấy bần thần hoảng loạn, cách một lúc lại phái người đi ngó chừng chàng chút mới yên tâm.
Đàm Ma La Già lại giống như không việc gì, ngày ngày xong việc lại đưa nàng đi dạo phố chợ.
Lần này chàng không còn ngồi trong xe ngựa đợi nàng, mà cùng nàng tiến vào phố chợ rộn rộn ràng ràng. Giờ đây chàng không còn mặc áo tăng, ra cửa một bộ cẩm bào tay hẹp như binh sĩ Vương Đình, đội khăn trùm đầu, đeo trường kiếm, nhìn oai hùng bất phàm, dân chúng nhận ra chàng, vẫn giống như trước đây, chắp tay trước ngực bái lễ với chàng đầy thành tâm cung kính.
Hôm ấy, hai người cưỡi xe ngựa từ phố chợ đi ra, trong đám đông một bà to gan cao giọng hỏi: “Khi nào thì Vương và Vương Hậu cử hành hôn lễ?”
Một tiếng vừa truyền ra, đám người yên lặng chốc lát, ngay sau đó, nam nữ già trẻ cười chen lên trước, hỏi từ khắp bốn phương tám hướng.
“Vương và Vương Hậu trời đất tạo nên, là duyên phận tu mấy đời mấy kiếp!”
“Chúng tôi muốn gửi tặng lễ đến Vương!”
“Vương không nên quá tiết kiệm, hôn lễ nhất định phải làm long trọng…”
Dao Anh nghe từng tiếng tiếp từng tiếng la ó ngoài màn xe, ngẩng nhìn về phía Đàm Ma La Già.
Khóe môi chàng nhẹ nhoẻn, cúi đầu hôn đỉnh đầu nàng.
Sau đó không lâu, thân binh đến báo, thầy thuốc, Đề Bà Mông Đạt và danh y các nơi đều tới Thánh Thành.
Dao Anh vừa nhận tin, lập tức để Tất Sa và Mạc Bì Đa tiếp quản việc quân việc nước Vương Đình, hai người cung kính đáp lời.
Đề Bà Mông Đạt lần thứ ba đi vào Thánh Thành, nhìn thấy Vương cung ngày xưa tráng lệ trở thành phế tích một vùng, thổn thức không thôi. Mọi người dưới thềm dài vội vàng hàn huyên mấy câu, nhập điện bắt mạch cho Đàm Ma La Già.
Dao Anh ngồi một bên, đầy khẩn trương, đôi ngươi không chớp mắt, tập trung quan sát biểu lộ trên mặt bọn họ.
Y giả dò mạch tượng trước, chau mày, không nói một lời.
Đề Bà Mông Đạt tiến lên, cũng nhíu mày, vẻ mặt như nghĩ ngợi tới chuyện gì.
Mấy vị y giả theo thứ tự xem mạch, lui ra gian ngoài nhỏ giọng thảo luận.
Trong lòng Dao Anh cháy đến bỏng, nhịn không được ngồi dậy nhìn quanh ngoài điện, trên mu bàn tay bỗng nóng lên.
Đàm Ma La Già nắm chặt tay nàng, ánh nắng từ song cửa sổ tràn vào, vàng rực cùng nơi mi tâm thanh tú sâu sắc, môi hơi mỉm cười.
“Minh Nguyệt nô, đừng sợ, cả đời này ta không có gì tiếc nuối.”
Y giả đều đã chạy tới, chàng không thể nào giấu diếm nàng nữa.
Chàng ngồi ngay ngắn trong ánh nắng vàng nhạt, như một vị Phật siêu thoát trần thế.
Vẻ ung dung bình tĩnh của Dao Anh thoáng chốc bị đánh tan, tim như bị hung tợn khoét một đao, vô cùng đau đớn.
Nhiều ngày cố hết sức không nghĩ, không nói đến, không hỏi đến, thế nhưng nên đến vẫn sẽ đến.
“Không cho nói vậy, chàng còn chưa theo em về Trung Nguyên, em muốn đưa chàng đi xem nơi em lớn lên.”
Nàng gượng mỉm cười, vành mắt đã từ từ đỏ lên.
Đàm Ma La Già ôm nàng vào lòng, trán chạm trán, đưa tay phủi nhẹ nước mắt vương mi nàng, khẽ thở dài.
Chàng không muốn làm nàng thương tâm khổ sở, muốn nàng vui cười, muốn theo nàng ngắm nhìn hoa nở hoa tàn.
Nếu không thể, hãy để nàng sớm quên chàng, chờ đến khi nàng đầu bạc, con cháu đầy cả sảnh đường, cả đời vui vẻ, thi thoảng nhớ đến chàng, nhắc đến tên chàng, đã đủ.
Màn nỉ nhẹ lay, y giả khom người vào điện, nhìn thấy hai người, thở dài, trên mặt lướt qua vẻ không thể nhẫn tâm.
Đàm Ma La Già buông Dao Anh, ống tay áo giương nhẹ: “Cứ nói thật đi.”
Thầy thuốc lấy lại tinh thần, nói: “Vương, bọn tôi đã bàn nhau, mạch tượng của Vương quả thực kỳ lạ, trước nay Vương chưa từng có kiểu mạch tượng phù phiếm thế này, có lẽ do lần này Vương cưỡng ép uống quá nhiều thuốc, nên mạch không giống xưa, hiện giờ người Vương đã không thể nào tiếp nhận công pháp, nếu không tán công, sau mười ngày, hẳn sẽ bạo thể mà chết.”
Sắc mặt Dao Anh tái nhợt.
Nàng đã đoán trước được y giả sẽ nói thế, mấy ngày qua La Già luôn dựa vào sức mạnh ý chí mới gượng đến hiện giờ… Nhưng thật sự chính tai nghe y giả nói ra kỳ hạn, vẫn ong ong trong đầu, đau đớn dâng lên.
“Sau khi tán công thì sao?”
Giọng nàng nhẹ phát run.
Y giả lắc đầu: “Tán công… Dữ nhiều lành ít.”
Tán công, khả năng chịu không nổi, không tán công, sau mười ngày hẳn phải chết không nghi ngờ.
Chậu than trong điện cháy đến rực rỡ, Dao Anh lại cảm thấy lạnh, một luồng ý lạnh từ sâu nhất nơi đáy lòng luồn lên, cả người như ngâm trong băng đá, lòng nàng chìm xuống, càng chìm càng sâu.
Nội điện yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng lửa tí tách.
Đàm Ma La Già phất tay, ra hiệu y giả ra ngoài, nâng cằm Dao Anh, “Ta quyết định tán công, chờ ta xuất quan.”
Chàng không nói nên câu dỗ ngon dỗ ngọt nào, không quyết định được sinh tử của mình, chỉ nói được câu này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]