🍒❄️ Chương 142 🍒❄️
Khi Dao Anh tỉnh lại, đã ở dịch quán.
Đất trời u ám, trong phòng không thắp đèn tối thui, ánh đèn chập chờn trong hành lang xuyên từ cửa sổ vào phòng, gió thổi xào xạc.
Nàng chóng mặt ngồi dậy, nhớ đến chuyện xảy ra trước khi ngủ mê, nghi ngờ có chăng do ngày nghĩ đêm mơ không.
Gió đêm nhẹ nhàng vỗ vào cửa sổ gỗ, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên không ngừng.
Dao Anh khoác áo xuống đất, mở cửa.
Ánh đèn lay động cuối hành lang, một người đàn ông cao lớn khôi ngô đưa lưng về phía nàng ngồi trên bệ cửa sổ cao mười mấy trượng giữa không, chân dài gác lên cạnh cửa chật hẹp, gió thổi tay áo tung bay, cầm túi rượu da dê trong tay, đang uống.
"Anh, uống rượu ít thôi."
Dao Anh ngơ ra, vui vẻ nói, bước nhanh qua.
Nghe giọng, Lý Trọng Kiền quay lại, nhảy xuống đất, nhét dối rượu ngon vào túi, đưa tay dìu nàng.
"Không phải rượu." Hắn vịn Dao Anh đứng vững, véo mặt nàng, "Anh nghe Minh Nguyệt Nô, rất lâu rồi không uống rượu."
Từ khi hắn bị thương tỉnh lại, biết nàng bị đưa đi hòa thân, đến giờ không chạm qua một giọt rượu.
Dao Anh không tin, kéo bàn tay hắn cầm túi rượu, mở nắp, nhích lại gần ngửi, quả nhiên không có vị rượu, chỉ có một mùi chua, hắn uống sữa chua.
Nàng hài lòng nói: "Người anh đang bị thương, uống rượu ít thôi." Vẫn cái vẻ dặn dò kỹ lưỡng, đâu đó giống như trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443267/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.