Dao Anh ra khỏi thiền thất, thẳng về viện tử. Thân binh bước đến hành lễ, thuật lại việc mấy ngày qua, họ theo lời dặn của nàng, người người giữ nghiêm quy củ trong ngoài thành, không ai gặp rắc rối.
Tạ Xung ôm quyền nói: “Công chúa, sau khi thế cục trong thành yên tĩnh, sứ đoàn Bắc Nhung dâng quốc thư, chờ không kịp, muốn rời đi, nghe nói Vương Đình đã thả người. Ban nãy Tạ Nham nhắn về, xin chỉ thị bước kế tiếp.”
Dao Anh ngồi trước thư án nhíu mày suy tư, ngón tay khẽ gõ nhịp, nói: “Bảo cậu ấy nghĩ cách tiếp tục đi theo Chu Lục Vân, tùy cơ ứng biến.”
Tạ Xung vâng, cáo lui.
Dao Anh cúi đầu viết thư, một bóng đen bao phủ, Tạ Thanh đi đến trước thư án, ngồi xếp bằng xuống, nhìn nàng chằm chằm, mặt không lộ cảm xúc.
Nàng cười cười, viết tiếp, hỏi: “A Thanh, vết thương cô thế nào rồi?”
Tạ Thanh nói: “Trầy da mấy chỗ thôi ạ.”
Nói xong, tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, mặt căng ra. Dao Anh dừng bút, “A Thanh, cô muốn nói chuyện gì?”
Tạ Thanh nhìn nàng, nói: “Hai tối rồi Công chúa ngủ lại thiền thất của Phật Tử.”
Dao Anh gật gật, “Phi thường chi thì, phi thường chi cử*. Giờ không sao rồi nên ta quay về ngay.”
*Trong lúc bất thường, cử chỉ cũng khác thường
Mày Tạ Thanh nhẹ nhíu: “Công chúa, sao đại thần Vương Đình lại nghĩ rằng bắt người để uy hiếp Phật Tử ạ?”
Dao Anh cúi đầu, vừa viết thư, vừa nói: “Họ đều coi ta là cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443235/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.