Trong trướng vắng lặng chết chóc.
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tiết Duyên Na.
Tiết Duyên Na sửng ra một lát, lù lù bất động, cười lạnh: “Tô Đan Cổ chết dưới tay cướp đường, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực! Kẻ nào dám vu khống hãm tại ta? Cùng ta đối chất đi!” Gã hô một câu, âm thanh chấn động cả mái nhà.
Thân binh của Tiết gia rục rịch bước lên, cùng rút đao hô lên, uy thế khiếp người.
Cả đám lập tức nhìn về lãnh chúa ba nhà Khang, Mạc, An. Nét mặt họ đang nghiêm lại, trong lòng lại âm thầm tru tréo: Kẻ nào mật báo thế nhỉ?
Duyên Giác đứng trong màn, mặt không hề sợ hãi: “Tiết Tướng quân có nhận tội không?”
Tiết Duyên Na cười to: “Buồn cười! Không có bằng chứng, sao ta phải nhận tội?”
Duyên Giác vỗ tay: “Đưa đến đây!”
Màn nỉ chao động, thân binh áp giải mấy gã đàn ông dáng vẻ chật vật vào trong trướng.
Mấy tên đàn ông bổ nhào dưới bảo tháp, run lẩy bẩy, khóc lóc kể lể tội ác của Tiết Duyên Na.
“Tháng mười hai mùa đông năm ngoái, vào buổi trưa, trong phủ Tiết Tướng quân mở đại yến chiêu đãi mười hai vị thống lĩnh Cấm Vệ quân.”
“Ngày mười tám, trưởng sử Tiết gia nghe ngóng tăng binh Vương Tự về cương vị sắp xếp cấm quân, hỏi thăm Vương lúc nào xuất quan.”
“Ngày hai mươi, Tiết Tướng quân bắt đầu lấy danh điều động đổi trú quân, thay đổi tất cả bộ binh ba tháng gần đây.”
“Tiết Tướng quân lòng lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443231/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.