Bóng đêm sâu thẳm, hành lang trước hầm đá tối đen, thi thoảng có một vài động hắt ra ánh đèn mờ nhạt, dưới vầng sáng bích họa trên hành lang cột lộ ra góc cạnh rõ ràng.
Chợt một chuỗi bước chân dồn dập phá tan vắng vẻ.
Cận vệ Trung quân Vương Đình Bát Nhã vội vã trèo lên hầm đá cao nhất, chợt lóe một bóng đen đổ xuống đất, ám vệ ở trong góc khuất tức khắc bay đến, trường đao lạnh băng kề cổ cậu. “Vương đang bế quan, người dám xông vào giết không tha.”
Bát Nhã vội vàng chìa ra tấm đồng phù, “Ta là thân vệ Bát Nhã, đồng phù là chính tay Vương ban thưởng, ta có chuyện quan trọng bẩm báo với Vương.”
Ám vệ nhận đồng phù nhìn kỹ, bưng đèn lồng soi mặt cậu, thu trường đao, lập tức mất bóng trong đêm.
Bát Nhã vượt qua hành lang trống trải, đi đến hầm đá trong cùng, dừng bước nhẹ gõ vào vách đá, nhỏ giọng nói: “Thân vệ Bát Nhã cầu kiến Phật Tử.”
Thật lâu không nghe tiếng trả lời bên trong. Bát Nhã không dám thúc giục, đứng chờ bên ngoài.
Trong lúc Đàm Ma La Già bế quan chỉ có một cận vệ hộ pháp ở lại hầm đá, còn lại không ai được đến gần nửa bước, ngay cả các sư đưa thức ăn nước uống cũng chỉ đặt ở dưới chân vách núi tránh quấy rầy Phật Tử tĩnh tu. Bát Nhã là thân vệ của Đàm Ma La Già cũng tuân thủ quy định, nếu không phải có tin dữ của Nhiếp Chính Vương, cậu tuyệt đối không đến đây quấy rầy Phật Tử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443222/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.