Trong xe,
Dao Anh bị tiếng thân binh đánh thức, mi dài run nhẹ. “Tô Tướng quân muốn gặp ta à?”
Nàng ngồi dậy, đưa tay vén mấy sợi tóc mai tán loạn, chớp mắt tỉnh lại, hai gò má ửng đỏ, cánh hoa nơi đuôi mày so với ban nãy trang điểm tỉ mỉ đã mờ đi một ít, càng thêm diễm lệ, giống như nụ hoa sắp nở rộ, run run rẩy rẩy mở ra cánh hoa, lộ ra nhụy hoa xinh đẹp tươi non.
Đình đã đốt đèn, ánh nến chập chờn mông lung lồng trên mặt nàng, càng rung động lòng người.
Đáy lòng Duyên Giác run lên bần bật, trực giác không nên để Nhiếp Chính Vương nhìn thấy công chúa lúc này, nhưng vẫn nhanh chóng cất chiếc ghế kê nhỏ, trong lòng thầm thấy may mắn, cũng may công chúa đã thay ra bộ hoa trâm lễ y ung dung kia.
Dao Anh xuống xe ngựa, qua đình viện bước xuống thềm đá, bước chân hơi chao đảo.
Duyên Giác nghĩ nghĩ, nhấc chân đuổi theo, nhắm mắt đi sau nàng.
Trong sảnh đường đang đốt một lò lửa, ngoài phòng tuyết lớn đầy trời, trong phòng lép bép nhẹ vang, Tô Đan Cổ ngồi trước lò, đưa lưng về phía cửa, bóng người bất động.
Dao Anh đi vào, “Tô Tướng quân.”
Tô Đan Cổ không quay lại, chỉ một phong thư trên bàn, tay đeo bao tay da màu đen.
Dao Anh phủi nhẹ tuyết rơi trên vai, đi đến bên cạnh hắn, ngồi xếp bằng cầm tin đọc kỹ, khóe miệng cong nhẹ.
“Chúng ta có thể đi gặp Uất Trì Đạt Ma rồi.” Nàng ném bức thư vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443201/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.