Bầu trời cao xa vắng vẻ, ánh trăng tung xuống một mảng sáng lạnh trong lấp lánh như nhũ bạc, gió đêm thổi tới, phất qua da thịt dưới lớp áo mỏng, lạnh buốt như tuyết.
Tô Đan Cổ ôm lấy Dao Anh run lẩy bẩy, thoăn thoắt nhảy vượt giữa Vương cung nguy nga, báo đốm ngay sau lưng bọn họ, động tác tung chân nhẹ nhàng tinh tế.
Dần dần nghe tiếng người ồn ào, vút vút mấy mũi tên nhọn xé không tới, tiếng rít lạnh gần trong gang tấc.
Dao Anh trong lòng rất gấp, ngón tay không khỏi nắm chặt áo bào của Tô Đan Cổ. Hắn không nói không rằng, che nàng trong lòng, ngang tay nâng đao, chém mấy mũi tên, nhảy xuống tường viện, hạ xuống cạnh một gốc cây táo trong vườn.
Cách một bức tường viện, có tiếng la to với đám cung thủ: “Nhìn kỹ đi! Là Nhiếp Chính Vương!”
Vệ binh bắn tên run lẩy bẩy, lập tức rối loạn, tiếng kêu la tứ phía.
Thu cánh tay kiên cố vòng quanh bờ vai kia về, Dao Anh được đặt xuống, đôi chân trần chạm mặt đất lạnh lẽo, hơi lạnh xông thẳng lên người.
Sau lưng nghe một tiếng kêu rên đè nén. Dao Anh nheo mắt, quay lại nhìn. Tô Đan Cổ che ngực lùi về một bước, áo bào xẹt qua nhánh cây táo, đám hoa màu trắng bạc xào xạc rơi.
“Ngài bị thương à?” Dao Anh giật mình, đưa tay đỡ Tô Đan Cổ, vừa rồi lúc hắn ôm nàng đối địch với Hải Đô A Lăng, Hải Đô A Lăng phóng một thanh đoản đao từ tay áo, hắn sợ nàng bị đâm trúng, lộn vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443180/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.