Vàng bạc ngọc quý, châu báu quý hiếm, san hô cao mấy thước, đèn lưu ly tinh xảo đặc sắc, tỏa ra ánh sáng lung linh, rực rỡ muôn màu.
Trên mặt đất rương đựng của cải lộn xộn chất đống phát ra từng luồng hào quang, suýt lóa cả mắt Dao Anh.Tất Sa đứng bên cạnh đưa tay mời: “Công chúa tùy ý chọn, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn mấy xe ngựa, chỉ cần công chúa thích thì có thể lấy dùng.”Dao Anh lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: Đàm Ma La Già có tiền vầy thì nàng không cần khách khí.
Lia mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên một chiếc hộp con, ngơ ngẩn, trong lòng như sóng biển dâng trào, bước tới cầm lấy chiếc hộp, chóp mũi cay xè, mắt hơi ửng đỏ.“Vậy thứ này đi.” Giọng nàng nghe mềm mại khàn khàn.Tất Sa sửng sốt một lát định nói lại thôi, về nội điện nhận lệnh.
Trong điện lặng ngắt như tờ, hương khói lượn lờ, Đàm Ma La Già đang chìm trong một chùm sáng mát lạnh, không lên tiếng.Tất Sa đợi một lúc thấy ngài xem sách kinh đến nhập thần không dám quấy rầy, lui ra.Bát Nhã ngăn ngoài cửa điện, rất khẩn trương hỏi: “Văn Chiêu công chúa lấy bao nhiêu thứ thế?”Tất Sa quay nhìn Đàm Ma La Già trên bảo tháp, ra chiều suy nghĩ, hững hờ nói: “Văn chiêu công chúa chỉ lấy một vật.”Bát Nhã gấp đến sắp bốc khói, hỏi luôn một tràng: “Công chúa lấy gì?”Tất Sa quay lại, nói: “Một viên Dạ quang bích, có vẻ công chúa rất thích nó.”Bát Nhã dậm chân nói: “Sao chỉ lấy Dạ quang bích nhỉ?”Tất Sa liếc cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443173/chuong-47.html