Bát Nhã cưỡi ngựa ra Thánh Thành, thẳng tiến Vân Phù Thành, nửa đường vừa vặn gặp Xích Mã công chúa hướng đối diện đang về Vương Đình.Trên đường cái cát bụi cuồn cuộn, đi đầu đội xe là một thanh niên mũi cao mắt sâu, cao lớn mạnh mẽ cưỡi tuấn mã, hông đeo trường đao, một thân trường bào gấm màu lam cánh tay thêu khổng tước, chân mang ủng cao, đai lưng dắt một thanh dao găm ngắn, khoác choàng trắng thêu chỉ vàng ngắn tay, là y phục tướng của Trung quân Vương Đình.Bát Nhã nghênh đón: “Tướng quân A Sử Na!”A Sử Na Tất Sa nhận ra Bát Nhã, nới lỏng dây cương, đôi mắt màu xanh biếc hiện lên vẻ lo lắng: “Sao ngươi lại rời khỏi Vương?”*Mai quỡn: tên của anh í được lấy từ tiếng Suguda, cổ Ba Tư, rất có nội hàm.
Ý nghĩa: người đặc sắc – rất ưu nhã rất cao quý rất có ý nghĩa!Bát Nhã ruổi ngựa tiến lên, nức nở: “Pháp sư Đề Bà Mông Đạt nói, Vương không cầm cự được mấy ngày nữa!”A Sử Na Tất Sa ngẩng đầu nhìn về hướng Vương Đình, chực trào nước mắt, tay nắm thành quyền.Bát Nhã quệt khóe mắt, lấy bức thư Lý Dao Anh ra: “Giờ chỉ có tìm Thủy mãng thảo mới cứu được Vương, công chúa Ngụy triều này nói trong đống hồi môn của cô ta có Thủy mãng thảo, Vương tử Bắc Nhung Hải Đô A Lăng đã cướp mất, chúng ta phải đoạt về thì mới lấy được mấy dược liệu.” Cậu tóm tắt mấy câu.Giữa lúc hai người trò chuyện, đội xe dừng lại, tóc đỏ mắt nâu, lụa mỏng che mặt Xích Mã công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443168/chuong-42.html