Lương Châu.Một tòa quan ải nguy nga hùng cứ ở gần và thông với thành lớn Hà Đông, kéo dài gần hai dặm, tường thành cao mấy trượng uy nghiêm đứng vững, thủ giữ con đường quan trọng nối liền với Trung Nguyên.Đã sắp tối, trong thành khói bếp lượn lờ, trên tháp cao tướng sĩ giữ quan ngáp thay phiên giao ban, bỗng thoáng nhìn thấy trên bình nguyên phía Tây bụi đất tung bay, mười mấy kỵ mã hất lên hoàng hôn mênh mông chạy vội tới, lập tức nhào tới trước phòng quan sát, thổi kèn lệnh.Trong tiếng kèn tu tu, cửa thành mở ra, Đô úy Tần Phi vừa tới Lương Châu không lâu tiến lên đón, thấy Lý Huyền Trinh thoi thóp trên lưng ngựa, rống to: “Xảy ra chuyện gì?”Thân binh Thái tử nhảy xuống lưng ngựa: “Trên đường về thành bọn tôi gặp phục kích!”Tần Phi lòng nóng như lửa đốt, cõng Lý Huyền Trinh sắc mặt tái nhợt, nhanh chân xông vào trong đường: “Người phục kích các ngươi là ai?”Thân binh lắc đầu: “Nhìn không ra, có thể là tàn binh của Hà thị.” Thế lực còn sót lại của Lương Châu chưa bị tiêu diệt, dù Khả Hãn Diệp Lỗ chính tay đâm thủ lĩnh Hà thị, tộc nhân Hà thị vẫn âm thầm ẩn núp chờ thời cơ.Quân y chạy tới rất nhanh, sau lưng Lý Huyền Trinh trúng mấy mũi tên lại phi nhanh xuyên đêm, vết thương vô cùng thê thảm, cũng may trời lạnh nên chưa thối rữa, và độc trên tên là loại độc rất thường gặp, không khó cứu chữa.Tần Phi dậm chân nói: “Đang yên đang lành, Điện hạ đi Diệp Lỗ làm gì?”Bình thường Thái tử rất nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443162/chuong-36.html