Dưới ánh trăng lạnh lẽo, lưỡi kiếm như bạc như tuyết chĩa vào Lý Dao Anh, lập loè sắc lạnh.Lý Huyền Trinh đứng trên thềm đá, Dao Anh đứng trước bậc.Cách chỉ mấy bước.Trường kiếm trong tay người đàn ông này chỉ cần dò xét tới trước chút nữa là có thể rạch phải làn da nõn nà của cô gái nhỏ.Dao Anh chậm rãi nhướng mày, ý cười lướt qua. 
“Trường Sinh ca ca muốn giết A Nguyệt sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi, tóc mai xanh mặt thắm, lông mi dài vụt sáng, đôi mắt đen nhánh long lanh như nước hồ thu.Lúc bé nàng thích ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn người, chớp đôi mắt vừa lớn vừa thon dài, trong trẻo như phấn như ngọc, con ngươi đen láy tỏa ra ánh dịu dàng như minh châu, muốn làm nũng, nhẹ chớp đôi mi mắt cong, mỗi chớp như lay động lòng người.Nhìn nụ cười nhẹ nhàng của nàng, hiếm ai có thể cự tuyệt thỉnh cầu.Nên lúc con bé cười gọi hắn là Trường Sinh ca ca, xin nặn cho mình một tượng đất, hắn gật đầu đồng ý.Cái tượng đất đó, lại là quà con bé muốn chuẩn bị cho Lý Trọng Kiền.Cổ tay Lý Huyền Trinh nhẹ run, ánh trăng lồng lên mặt hắn một lớp bóng mờ nhàn nhạt, nhìn không ra vui giận.Trịnh Bích Ngọc đầy vẻ hoang mang. 
Tiếng Trường Sinh ca ca này nàng rất quen tai.Lý Huyền Trinh tên chữ là Chương, Đường thị sợ nuôi chàng không sống, mới lấy một cái tên tục mang nghĩa may mắn: Trường Sinh nô. 
Ngày trước chỉ có Đường thị mới gọi Lý Huyền Trinh như vậy, từ khi bà không còn, trên đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443148/chuong-22.html