*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Đồng nét mặt khốn khổ nhào người xuống ghế bành, quản sự rót cho gã một chén trà nói: “Đại nhân à, sao ngài lại không vui rồi, không phải ngài đã giải quyết được vấn đề rồi sao?”
Lý Đồng buông tiếng thở dài, nói: “Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng tìm được con đường sống rồi, rốt cuộc lại rơi vào một ván trân lung[1], bất luận đặt con cờ thế nào chung quy vẫn là bị ăn một ván này.”
“Tìm được kẻ chết thay rồi, Hoàng Hậu cùng Bát Tông Thân Vương cũng không cần thiết phải giam giữ nữa rồi, ngài cũng vừa không cần đắc tội chết với Phúc Lộc Vương cùng Đức Nhân Đế nữa, đại nhân ngài vẫn là một cỗ Bất Đảo Ông thế thì hà cớ phải gánh lấy âu lo?”
Lý Đồng hừ một tiếng khinh miệt quản sự, nói: “Tiểu tử ngươi thì biết thế nào là lợi hại của người Hoàng thất. Bây giờ nếu ta không phán tội Lục Triển Đình thì Hoàng Hậu phải bị nhốt, mà nếu phán tội Lục Triển Đình rồi, Hoàng Hậu vẫn là bị nhốt.”
“Vì cớ gì Phúc Lộc Vương lại phải gây khó dễ cho một Hoàng Hậu cỏn con?”
Lý Đồng nhìn quanh quất bốn phía mới vẫy vẫy tay ngoắc quản sự lại gần. Quản sự vói lỗ tai kề sát miệng gã chỉ nghe gã nói: “Lão tử không nói trong lòng quá đến mức hoảng sợ, Hoàng Hậu mang thai rồi biết không? Nếu mà nàng sinh hạ một nam thai thì…”
“Ý ngài nói là sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-me-tan-do-trang-mo-ben-cu/117748/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.