Sáng hôm sau, bên ngoài trở nên náo nhiệt hẳn.
Sức khỏe của Bảo Khâm vẫn chưa khá lên, nghe âm thanh huyên náo bên ngoàithì cảm thấy ngứa ngáy, nhưng rốt cuộc cũng biết cân nhắc, áp tai vàobên cửa sổ nghe ngóng, không hề đòi ra ngoài.
Tần Liệt… có phải hắn đã săn được gấu đen?
Chiều, Hoàng hậu cử người đến thăm nàng, tặng một đống thuốc bổ và nói vớinàng buổi tối có yến tiệc, hỏi nàng có đi được không. Bảo Khâm vốn dĩkhông thích những nơi như vậy, lại đúng lúc sức khỏe không tốt nên lấycớ từ chối. Ai ngờ, trời vừa chạng vạng Tần Tu đột nhiên đến thăm.
Trên ngoài hắn tỏa ra mùi rượu nồng nặc, đôi mắt đỏ hoe, bước chân liêuxiêu, nhìn là biết uống say rồi. Thanh Nhã không hề e sợ Tần Tu, nóichuyện cũng không lễ độ sợ sệt như nói với tên mặt gỗ Tần Liệt. Thấydáng vẻ này của hắn, sắc mặt Thanh Nhã không vui, nói: “Ngũ gia, Côngchúa không khỏe đã nghỉ rồi, không thể gặp ngài.”
Nếu là thường ngày, Tần Tu sẽ cợt nhả trêu đùa vài câu, nhưng hôm nay đôimắt đỏ hoe của hắn nhìn nàng chằm chằm, không nói gì liền ôm vò rượuxông thẳng vào trong. Ánh mắt hung ác kia nhất thời khiến Thanh Nhã sợhãi, không dám nói nửa lời, chỉ mở to đôi mắt nhìn hắn đi vào.
“Tần…” Bảo Khâm nghe thấy tiếng bước chân, vội vã quay đầu lại, nhìn thấy TầnTu thì bất ngờ, hỏi: “Ngũ gia, sao ngài lại đến đây?” Nói xong, nàngngửi ngửi rồi chau mày: “Ngài đã uống bao nhiêu rượu thế? Say rồi sao?”
Tần Tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-kinh-hoa/3249871/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.