Những vị cô nương kia đã rời đi hết, mọi người mới nhận ra không biết từ lúc nào đầu đường đã xuất hiện một đám đông khác.
Bảo Khâm vừa liếc mắt đã cảm thấy thân phận của họ khác biệt, tuy mặc trang phục màu đen bình thường, cưỡi trên con ngựa cũng màu đen nhưng lưngthẳng, bộ mặt nghiêm túc, khắp người tỏa ra vẻ lãnh khốc, điều này nóivới nàng, họ là những quân nhân giết người không chớp mắt.
Cả đội ngũ chỉnh tề đứng cách Bảo Khâm chưa đến một trăm bước, yên lặngkhông tiếng động, ngay đến ngựa cũng không thở ra tiếng phì phì. BảoKhâm tai thính mắt tinh mà còn không biết họ xuất hiện từ lúc nào. Kỷluật nghiêm minh như vậy, trong quân Tây Bắc cũng chỉ có cận vệ quân của Chung lão Tướng quân ngày trước mới có thể sánh được.
Tần Liệt!
Khắp nước Tần này, người có thể đưa quân đến đây chỉ có mình hắn. Bảo Khâmnheo mắt đánh giá Tần Liệt. Người này mặc trường bào màu đen trông giống thư sinh, nhưng lại có vẻ phong trần hơn nhiều. Cho dù mặc trường bàorộng rãi vẫn cảm nhận được cơ thịt rắn rỏi, toàn thân toát ra sát khílạnh lẽo, khiến người khác không dám nhìn gần.
Bảo Khâm không hề lo lắng, nàng nhìn chằm chằm vào hắn. Tần Liệt và Tần Tucó nhiều nét giống nhau, nhưng hắn đạo mạo tuấn tú hơn, có nhiều nétgiống thư sinh. Lông mi rất dày, đôi mắt vừa đen vừa sáng, không một gợn sóng, gương mặt lạnh lùng, giống như chuyện vừa xảy ra chẳng hề liênquan đến mình.
“Tam ca đến rồi.” Tần Tu nhếch miệng cười, bộ dạng khách sáo, “Đệ còn tưởngkhông gì có thể khiến huynh động lòng, thì ra đã nhầm.”
Tần Liệt không chú ý đến hắn, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Bảo Khâmmang theo ý dò xét. Một lúc sau, hắn mới lạnh nhạt lên tiếng: “Nghe nóicó người ức hiếp thê tử của ta, nên ta đến xem thế nào.”
Bảo Khâm trượt chân, suýt nữa ngã khỏi xe ngựa.
Tên Tần Liệt này, không nói thì thôi, vừa mở miệng ra là dọa chết người!
Khuôn mặt Tần Tu khẽ co giật, nhưng không có vẻ ngạc nhiên như Bảo Khâm, chắc hắn đã được lĩnh giáo phong cách nói chuyện của Tần Liệt từ lâu. Tần Tu bĩu môi, khẽ nói: “Tam ca yên tâm, mọi chuyện đã qua rồi, đệ đảm bảosau này tất cả mọi người trong Phong thành không ai dám... bắt nạt...thê tử của huynh nữa.”
Lúc này Tần Liệt mới quay sang nhìn hắn, trong ánh mắt viết rõ ràng năm chữ từ – chối – cho – ý – kiến, hiển nhiên không hề tín nhiệm Tần Tu. Hắnnghĩ một hồi, thúc ngựa đến gần Bảo Khâm, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng,đến gần hơn, rồi gần hơn nữa...
Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng đây là cảnh tượng tuyệt đẹp, nhưng Tần Tuchỉ thấy chán ghét. Hắn tự dưng có cảm giác khó chịu, nhất là với ngườikhoác trên mình dải áo đỏ, xinh đẹp tuyệt trần ngồi trên xe ngựa kia.Hắn luôn được nghe người khác nói nữ nhi nước Trịnh đều mảnh khảnh đángyêu, dịu dàng như nước, nhưng sao nàng Thất Công chúa chết tiệt nàymiệng lưỡi lại sắc bén đến vậy, không cho người ta đường lui.
“Thất Công chúa!” Tần Liệt đến gần xe ngựa mới khẽ gọi nàng.
Bảo Khâm nghĩ, nếu theo quy củ nước Trịnh, bọn họ không thể gặp nhau trướchôn lễ, đáng lẽ nàng nên tỏ ra sợ hãi kêu lên rồi nhanh chóng nấp vàotrong xe mới đúng. Nhưng lúc này mới chạy có phải muộn quá rồi không,không những không thể hiện được sự xấu hổ mà còn trở nên quái dị. Trongkhoảnh khắc Bảo Khâm còn đang suy nghĩ, Tần Liệt đã đứng trước mặt nàng. Mắt này, mày này, nếu không có biểu cảm lạnh nhạt xa cách, chắc chắn sẽ rất đẹp, đẹp tới rung động lòng người. Nhưng Bảo Khâm không phải làthiếu nữ chưa trải sự đời, Tần Liệt tuy diện mạo tuấn tú nhưng chưa đếnmức “nghiêng nước nghiêng thành”, sư huynh so với hắn cũng không kémcạnh là bao.
Cho nên nàng rất trấn tĩnh, vừa không có bộ dạng mắc cỡ lần đầu gặp phuquân tương lai, vừa không có vẻ hoảng hốt khi đột nhiên trông thấy mộtnam tử xa lạ. Bảo Khâm khách sáo gật đầu, nghĩ một hồi mới lên tiếng:“Tam điện hạ!” Nàng vốn định nói thêm một câu “đại danh ngưỡng mộ đãlâu”, nhưng lời vừa đến miệng thì chợt nhớ ra thân phận hiện tại củamình nên đành nuốt xuống.
“Công chúa cát tường!” Khi Tần Liệt nói câu này rất dịu dàng, Bảo Khâm thậmchí còn nghe thấy trong lời nói của hắn đầy sự quan tâm, chỉ có khuônmặt kia từ đầu đến cuối lạnh lùng không chút biểu cảm, ngay đến một nụcười cho phải phép cũng không có.
“Ừm...” Bảo Khâm vừa mở miệng, khuôn ngực như bị chấn động, một dòng máu tanhnồng theo miệng trào ra, nàng nhất thời không khống chế nổi, “phụt” mộttiếng máu phun ra ngoài, đầu óc tối sầm, cả người ngã xuống. Thanh Nhãđứng bên cạnh còn chưa kịp chạy đến, Tần Liệt đã vươn tay ra, ôm trọnnàng vào lòng.
Tần Tu nhìn cảnh này mà muốn hộc máu. Trước mặt bao người, Tần Liệt khônghề xấu hổ ôm chặt Bảo Khâm không rời. Nhưng sau đấy, hắn còn quá đánghơn, nhảy lên xe ngựa, ôm Bảo Khâm vào trong, lạnh lùng nói với ngườibên ngoài: “Còn nhìn cái gì, đi mau!”
Tam gia đã ra lệnh, ai dám không nghe. Thanh Nhã không dám đi, cứng đầuchui vào trong xe, ngồi kế bên Tần Liệt khẽ cắn môi: “Tam điện hạ, Côngchúa... vẫn nên giao cho nô tỳ thì hơn.” Nói xong bày ra vẻ muốn đến đỡngười. Tần Liệt lạnh lùng liếc nhìn Thanh Nhã rồi đổi tư thế tay, để Bảo Khâm nằm trong lòng mình dễ chịu hơn, không hề để ý đến lời Thanh Nhã.
Cho dù là tân nương của hắn, cho dù nam nữ nước Tần có thoáng đến đâu cũngkhông thể thân mật như vậy chứ? Thanh Nhã gào thét trong lòng, huống hồBảo Khâm còn chưa chính thức là thê tử của hắn, chuyện này nếu bị Đạigia biết, nhất định sẽ chặt đầu nàng.
Cả đường đi đều yên lặng.
Xe ngựa đến cửa Hành cung mới dừng lại. Tần Liệt ôm Bảo Khâm, nhẹ nhàngnhảy xuống dưới. Thanh Nhã cúi đầu theo sau, Tần Tu trầm mặc đứng ở cửa, Lý Kha Minh nhíu mày không nói lời nào. “Truyền thái y.” Tần Liệt nói,giọng nghe có vẻ vội vàng, nhưng ngoài mặt vẫn vậy, không chút lo lắnghoảng loạn nào.
Vương Thái y vội vã mang theo hòm thuốc chạy đến, “Lão phu đây, lão phu đây!” Tần Liệt nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên xem thường, không ngừng bướctiếp, vừa đi vừa dặn: “Gọi Tư Đồ đến đây.” Vương Thái y bị bỏ rơi, trông có vẻ khó chịu. Ông đã ở chung với Bảo Khâm không ít ngày, nàng đối với ông rất tốt, thậm chí còn bảo vệ ông trước Lý Kha Minh. Tuy nàng khôngphải Thất Công chúa thật nhưng Vương Thái y bảo vệ nàng rất chặt chẽ.
Thấy Tần Liệt không kiêng dè ôm cô nương nhà người ta, Vương Thái y nổi đóa, râu ria dựng đứng, trừng mắt nhào đến mắng: “Ngươi đang làm gì? Côngchúa nhà chúng ta... còn chưa xuất giá. Ngươi dám... không tự trọng nhưvậy, thật là... không biết xấu hổ, chẳng ra thể thống gì.” Ông khônggiỏi chửi mắng người khác, lắp bắp mãi mới nói ra được mấy chữ “khôngbiết xấu hổ, chẳng ra thể thống gì.” Tần Liệt làm như không nghe thấy,thậm chí còn không thèm nhìn, ôm Bảo Khâm bước vào hành cung. Thanh Nhãkhông kịp quay đầu an ủi Vương Thái y một câu, vội chạy theo sau TầnLiệt. Tần Tu không còn cách nào khác, chỉ có thể dặn dò thị vệ dẫn đoàn a hoàn và tùy tùng đi an bài chỗ ở.
Không lâu sau Bảo Khâm dần tỉnh lại, nàng ho vài tiếng rồi từ từ mở mắt.Thanh Nhã nhanh chóng chạy lên đỡ, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Cuốicùng Công chúa đã tỉnh, người làm nô tỳ sợ muốn chết!” Bảo Khâm miễncưỡng nở nụ cười, mệt mỏi nói: “Khi nãy quá kích động, vừa đứng lâu, vừa nói nhiều nên nhất thời không chịu được, ta không sao.” Nhổ được ngụmmáu này, ngực nàng cảm thấy thoải mái hẳn. Tuy cả người không có sức lực nhưng cảm giác bị đè nén trước kia đã thuyên giảm nhiều rồi. Nàng từ từ ngẩng đầu thì thấy Tần Liệt, mặt lộ vẻ khó hiểu: “Tam điện hạ cũng ởđây sao?”
Thanh Nhã mặt mày biến sắc, nhưng cũng không định nói gì, chỉ gật gật. TầnLiệt chủ động lên tiếng: “Phải, khi nãy ta ôm nàng về đây.” Bảo Khâm rõràng ngẩn ra một lúc. Nàng cảm thấy hình như mình đã trở nên ngốcnghếch. Gần nửa năm trước đến tuổi cập kê, phụ thân đã định khôi phụcthân phận nữ nhi cho nàng, cũng đã lén mời một bà vú đến dạy nàng quytắc, trong đó có đạo ứng xử với phu quân, lúc nào nên nói cái gì. Nhưngnàng không biết trong tình huống này phải đối đáp ra sao đây?
Suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được gì, nàng đành gượng cười: “Đa tạ!”Lúc này, Thanh Nhã chỉ muốn lao đầu vào gối cho xong. Tần Tu vừa đặtchân vào cửa thì lảo đảo suýt ngã. Cửu Cân ở bên cạnh vội vàng chạy đếnđỡ hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngũ gia, ngài cẩn thận chút.” Chỉ có TầnLiệt vẫn nghiêm túc đáp trả nàng: “Không cần khách khí.” Nói xong, hắncảm thấy vẫn còn thiếu nên bồi thêm một câu: “Đây là trách nhiệm của ta, công chúa không cần cảm ơn.”
Tần Tu quay người lao ra ngoài. Đợi đến khi Cửu Cân vội vã chạy theo sau,Tần Tu đã ngồi trên bậc thềm ngoài hành lang ngơ ngẩn nhìn về phía câyhoa quế trong vườn. Một lúc sau, hắn mở miệng hỏi Cửu Cân: “Ta vẫn luôncho rằng ‘đặc biệt’ như Lão Tam đã là hiếm có khó tìm rồi, ngươi nói xem sao còn có người ngốc y như huynh ấy vậy?” Cửu Cân không dám mở miệng,nơi này từ trong ra ngoài đều là người của Tam gia, không nhìn thấy nênkhông biết có bao nhiêu người. Ngũ gia lẩm bẩm một mình đã đành, nếu hắn còn dám phụ họa theo, lúc trở về đảm bảo sẽ bị người khác nhét vào baođánh cho một trận. Ai thì không biết chứ bọn Ngũ Cân, Lục Cân bên cạnhTam gia giỏi nhất trò này.
Cả hai ngồi dưới bậc thềm nói chuyện một lúc lại thấy có người đến, CửuCân ngước lên nhìn, nhỏ giọng nói: “Là Tư Đồ.” Vẻ mặt Tần Tu tỏ rõ sựbất mãn, phủi quần áo đứng dậy, khẽ mắng: “Cái phủ này không có lấy mộtngười bình thường!” Nói xong hắn không thèm quay đầu nhìn, lập tức rờiđi. Khi đi ngang qua Tư Đồ, hắn còn cố ý to tiếng: “A, chào thím!”
“Thím” Tư Đồ quay sang cười với hắn, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, khóe miệngnhếch lên, mắt cong cong hình trăng non, giọng nói cao vút rõ ràng:“Bệnh trĩ của Ngũ gia đã đỡ chưa?”
Tư Đồ đi đến cửa thì không vào vội, kéo tay một a hoàn đứng hầu bên ngoài, sử dụng mỹ nam kế, mặt mũi ôn hòa thăm dò tình hình. Tiểu a hoàn vốn là cung nữ hầu hạ trong hành cung, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉthấy khi nãy Tam Vương gia ôm Công chúa vào trong phòng.
“Hắn... ôm Công chúa vào trong phòng?” Giọng Tư Đồ run run, kích động đến đỏmặt, sau đó hăng hái xoa tay, ôm hòm thuốc vào trong điện.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thanh Nhã đang giúp Bảo Khâm uống nước, nghe thấytiếng động liền quay người xem. Đập vào mắt nàng là Tư Đồ đang hấp tahấp tấp, đôi lông mày Thanh Nhã khẽ cau lại. Tần Liệt liếc nhìn hắn,thấy vết thương mới có trên mặt, cáu gắt mắng mỏ: “Không đánh nổi mà vẫn còn gây sự với người ta hết lần này đến lần khác, đáng đời!”
Tư Đồ bày ra bộ mặt tủi thân, cãi: “Không phải ta chọc hắn. Thôi đi, dù sao hai người cũng là huynh đệ, ngươi sẽ bênh hắn.”
Tần Liệt không để ý đến sự ai oán của Tư Đồ, vẫy tay: “Ngươi mau lại đâyxem bệnh cho Công chúa, ban nãy nàng thổ huyết ngất xỉu.”
Nghiêm trọng thế cơ à! Tư Đồ thu lại vẻ cợt nhả trên mặt. Hắn đặt hòm thuốcxuống, cuộn tay áo tiến đến bắt mạch cho Bảo Khâm. Thanh Nhã vội vàngchạy ra chắn trước giường, nhìn hắn thăm dò một lúc, cho đến khi nghethấy tiếng ho của Bảo Khâm mới từ từ tránh ra, lấy chiếc khăn lụa trongngười cẩn thận đặt lên bàn tay đang để bên ngoài của Bảo Khâm.
Tư Đồ có chút bất mãn, khẽ than phiền: “Trong kinh thành đầy mỹ nhân muốnđược ta nắm tay, ta còn không thèm. Chỉ có ngươi...” Mới nói được mộtnửa, khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Khâm đã ló ra từ phía sau Thanh Nhã, TưĐồ ngẩn ngơ rồi tặc lưỡi, “Thảo nào hắn mới gặp đã muốn ôm về nhà. Ngàytrước còn rêu rao mình không gần nữ sắc, ta còn tưởng thật, làm ầm ĩ một hồi... thì ra là chê người ta không đủ đẹp.”
Tần Liệt đã sớm quen với tính cách này của hắn nên không có phản ứng gì,vẫn giữ nguyên khuôn mặt trầm tĩnh nhìn lên giường. Còn Thanh Nhã đãgiận đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm chặt chiếc khăn trong tay muốn nổiđiên, nhưng thấy Bảo Khâm thản nhiên nằm trên giường nên đành cố nhịn.
Tư Đồ đưa tay bắt mạch cho Bảo Khâm, lông mày nhíu lại, một lúc sau mặt tỏ vẻ nghiêm trọng. Thanh Nhã thầm giật mình, chợt cảm thấy tên này thậtsự có chút bản lĩnh. Bắt mạch xong, Tư Đồ nhìn kỹ khuôn mặt của Bảo Khâm một lát mới cau mày nói nhỏ: “Trang điểm đậm quá!”
Thanh Nhã vừa nãy còn nghĩ hắn không phải loại tầm thường, giờ tan thành bong bóng rồi. Nhưng Tần Liệt lại làm như không nghe thấy, trầm giọng hỏi:“Thế nào?” Thanh âm rất thấp, giọng điệu bình thản nhưng Tư Đồ vẫn nhạycảm nghe ra cảm xúc lo lắng từ trong lời Tần Liệt. Hắn lập tức đứng dậy, ngẩng cao đầu, cứ thế đi về phía cửa, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Thanh Nhã len lén nhìn sang Bảo Khâm, thấy khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh nhưcũ, trong lòng mới yên tâm trở lại. Tần Liệt không nói gì, lập tức đứngdậy ra ngoài. Trong phòng còn có người khác, Thanh Nhã không dám hỏi Bảo Khâm phải làm thế nào, ra sức vò chiếc khăn trong tay, lòng dạ rối bời. Sau khi đi ra sân, Tư Đồ vẫn đặc biệt dò xét bốn bề một lúc, bộ dạnglén lút mờ ám. Tần Liệt vung tay đập vào đầu hắn, nói: “Không có ngườingoài.”
“Hừ, không có người ngoài!” Tư Đồ tức giận. “Đúng là không có người ngoài,chỗ nào cũng đều là người của ngươi, kết quả vẫn trơ mắt nhìn ta bị LãoNgũ đánh. Ngươi nhìn mặt ta xem, xước da rồi. Ngày mai Tiểu Thúy nhìnthấy sẽ ghét bỏ ta mất.” Hắn chỉ chỉ vết thương trên mặt tố cáo với TầnLiệt, “Mấy huynh đệ nhà các ngươi đều là một lũ khốn kiếp!” Tần Liệtkhông thèm để ý đến sự uất ức của hắn, trực tiếp hỏi thẳng về sức khỏecủa Bảo Khâm: “Công chúa thế nào?”
Nhắc đến bệnh nhân, khuôn mặt Tư Đồ trở nên nghiêm túc, mắt khẽ nheo lại,nghĩ một hồi mới nghiêm mặt nói: “Không phải có bệnh, mà là trúng độc.”Nói xong, hắn nhìn vào mặt Tần Liệt, không phát hiện ra bất cứ sự thayđổi nào, thấy vô cùng thất vọng. Hắn vuốt vuốt cằm, nói tiếp: “Trúngphải Đoạn trường.” Tần Liệt vẫn trầm mặc như cũ, nhưng ánh mắt dường như bén nhọn hơn rất nhiều.
“Đoạn trường là...” Tư Đồ thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn không biết,đang định giải thích thì bị Tần Liệt chặn họng, “Ta biết rồi.” Góc cạnhtrên khuôn mặt hắn càng sắc nét hơn. Đoạn trường là chất kịch độc khôngmàu không vị, còn quý giá hơn cả những vị thuốc bổ thượng hạng. Rốt cuộc hận thù sâu sắc ra sao mà lại nhẫn tâm ra tay độc ác với một cô gái yếu đuối như vậy? “Có thể trị tận gốc không?” Tư Đồ bật cười, “Ngươi tưởngta là thần tiên à? Đây là Đoạn trường đó. Nàng ấy có thể duy trì tínhmạng đến tận bây giờ đã là...” Hắn chưa nói hết câu đã vội ngậm miệng,ánh mắt của Tần Liệt khiến hắn sởn gai ốc. Tư Đồ không nén được hỏi:“Ngươi... thật sự nhìn trúng... Công chúa kia hả? Cũng có chút nhan sắc, nhưng đâu phải chưa từng nhìn thấy người đẹp như vậy!”
Tần Liệt không đôi co với hắn, chỉ thản nhiên trả lời: “Nàng ấy là thê tửcủa ta.” “Vẫn còn chưa rước vào cửa mà.” Tư Đồ cười, “Hơn nữa, lúc trước chẳng phải ngươi không đồng ý sao?” Tần Liệt liếc nhìn hắn, lạnh lùngnói: “Nếu ta không đồng ý, chẳng lẽ lại đi cưới tiểu thư họ Lưu ngu ngốc kia sao?” “Thế... Thất Công chúa thì thông minh à?” Tư Đồ nghi hoặc hỏi lại. Mới gặp, không biết Tần Liệt nhìn ra người ta thông minh chỗ nào?Hắn không thấy nàng ngoài xinh đẹp còn có gì khác cả.
“Không thể trị tận gốc hả?” Ánh mắt Tần Liệt thoáng qua chút buồn bã, sau đólập tức trở về trạng thái lạnh lùng như bình thường. Tư Đồ chần chừ mộtlúc mới mở miệng: “Độc nàng trúng ngày một ngày hai không hết được. Nếuchăm sóc tĩnh dưỡng tốt, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm mới hoàntoàn khỏi hẳn. Có điều...” Hắn thầm quan sát sắc mặt Tần Liệt, thấy TầnLiệt vẫn như cũ mới yên tâm nói nốt: “Có điều, độc tố còn sót lại sẽ ảnh hưởng tới con cái. Nên e trong vài năm này...”
“Ta biết rồi.” Tần Liệt mặt không đổi sắc gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa, quay người đi vào trong phòng. Tư Đồ không ngờ hắn sẽ nói vậy, ngẩnngười hồi lâu. Đợi đến khi trở lại bình thường thì trong vườn chỉ cònlại một mình.
“Còn không mau vào đây.” Người trong phòng có vẻ tức giận, Tư Đồ cười rồi từ từ bước vào.
Thanh Nhã vẫn nhìn hắn hoài nghi. Bảo Khâm rất khách khí cười với Tư Đồ.Trước giờ nàng vẫn luôn có thiện cảm với các đại phu. Nàng cảm thấynhững người hành y cứu đời này rất tài giỏi, nhất là lúc nàng tận mắtchứng kiến bao nhiêu binh sĩ bị thương sắp chết sống lại nhờ bàn tay các quân y. Cho nên tuy địa vị các thầy lang ở nước Trịnh không cao nhưngquân y Tây Bắc lại được kính trọng vô cùng.
Tư Đồ đi đến trước giường Bảo Khâm, híp mắt nhìn nàng cười, giọng nói dịudàng: “Cơ thể Công chúa rất yếu, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều. Lát nữa ta sẽ viết một đơn thuốc để Công chúa uống trước. Ngày mai ta đến, sẽdựa vào tình hình mà đổi một đơn khác.” “Nếu vậy, đa tạ Tư Đồ đại nhânnhiều.” Bảo Khâm cười nói với hắn.
Tư Đồ mặt mày rạng rỡ, vừa xua tay vừa trả lời: “Đừng đừng, Công chúakhách khí quá. Chút tài mọn này có gì đáng kể đâu. Hơn nữa, ta và Lão... à, Tam điện hạ có giao tình lâu năm, giúp đỡ nhau là chuyện đươngnhiên. Nhưng sau này Công chúa phải thật cẩn thận, sức khỏe của ngườikhông cho phép vận động mạnh.”
Bảo Khâm cười khổ, bất đắc dĩ gật đầu. “Ta hiểu.” Tuy Tư Đồ chưa nói rõ,nhưng ý của hắn nàng đã biết. Hắn tám, chín phần nhìn ra cơ thể nàng suy yếu không phải do ốm bệnh mà là trúng độc. Chuyện này, chắc cũng khônggiấu nổi Tần Liệt, nhưng không biết hắn sẽ nghĩ thế nào, càng không biết có gây thêm biến cố trên con đường chạy trốn của nàng hay không?
“Tại sao nàng lại trúng Đoạn trường?” Tần Liệt hỏi, bất thình lình. Khôngnhững Bảo Khâm và Thanh Nhã, ngay đến Tư Đồ cũng bị một lời này của hắndọa cho giật mình. Thuốc độc trong cung, đa phần không tránh khỏi liênquan đến một số chuyện mờ ám, làm sao có thể nói rõ ràng. Tần Liệt lạicứ thế hỏi thẳng, thật không biết hắn nghĩ gì nữa. Tư Đồ oán thán tronglòng.
Thanh Nhã không dám nói gì, cúi đầu không dám thở mạnh, sợ hắn sẽ hỏi đếnmình. Bảo Khâm hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Nàng cúiđầu cười gượng, khẽ nói: “Chung quy cũng tại thiếp không tốt, đắc tộingười ta.”
Nàng không nói rõ ràng, nhưng cảm giác chua xót trong lời nói kia không aikhông hiểu. Thanh Nhã biết rõ câu chuyện của nàng, chợt thấy cảm thông,cúi đầu mà nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống. Trên mặt Bảo Khâm nởnụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, như chất chứa bao nỗi cô đơn, cùngvới khuôn mặt xinh đẹp càng làm tăng thêm sự chua xót.
Tần Liệt yên lặng một lúc, không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò: “Tư Đồ nói sứckhỏe của nàng không tốt, ngắn thì một năm, dài thì ba năm mới có thểloại bỏ hết độc tố. Nếu tinh thần không tốt, nàng cứ ở trong này đừng ra ngoài. Nếu có người đến gặp, đuổi hết đi là được.”
Bảo Khâm gật đầu đồng ý, Tần Liệt nhìn thấy ánh mắt nàng ảm đạm dần, tronglòng biết nàng mệt rồi nên đứng dậy tạm biệt. Tư Đồ cười híp mắt chắptay hướng về phía Bảo Khâm, rồi theo sau Tần Liệt ra ngoài như một lànkhói. Thanh Nhã tiễn họ ra khỏi sân mới về phòng. Sau khi bảo hạ nhânrời đi, nàng vội vàng chạy đến chỗ Bảo Khâm, không yên tâm hỏi: “Côngchúa, người nói xem liệu Tam điện hạ có phát hiện ra điều gì không?”
Bảo Khâm cụp mi nhìn xuống tay mình. Từ nhỏ nàng đã học võ, để lại nhiềuvết tích trên tay chân. Tuy không có sẹo nhưng xương cốt và những vếtchai đều cho thấy nàng khác với những thiên kim tiểu thư bình thường.
Cả đường đi, Thanh Nhã không ngừng giúp nàng chăm sóc đôi tay, nhưng cónhững thứ chung quy không thể nào che đậy được. Ánh mắt Tần Liệt sắc bén như chim ưng, tuy Thanh Nhã nhanh nhạy lấy khăn che lại, nhưng nếu hắnđã muốn nhìn, làm gì có chuyện không thấy.
“Chuyện đến đâu hay đến đó.” Bảo Khâm ngáp một cái, yếu ớt đổ xuống giường.“Bao giờ thuốc sắc xong thì gọi ta dậy, đừng để quá.” Thanh Nhã: “...”
Do hôm nay đã tiêu tốn không ít sức lực, Bảo Khâm ngủ một mạch tới tận khi trời tối, chỉ dậy một lần để uống thuốc. Khi nàng tỉnh lại, phòng đãlên đèn. Thanh Nhã ngồi trên ghế cạnh giường cúi đầu không biết làm gì.Nàng thấy Bảo Khâm động đậy, bèn nhanh chóng bỏ thứ đồ trong tay xuống,chạy qua nhẹ nhàng hỏi: “Công chúa đã tỉnh rồi? Người có đói không, nôtỳ bảo người mang cơm tới?” Bảo Khâm “Ừm” một tiếng, xoa xoa mặt ngồidậy, Thanh Nhã vội vàng bảo tiểu nha hoàn bên ngoài bê nước vào, hầunàng rửa mặt. Thanh Nhã vừa vắt khăn vừa khẽ nói: “Khi nãy Lý đại nhânđến, nô tỳ nói Công chúa đang ngủ và đuổi ngài ấy đi rồi. Lát nữa Côngchúa có muốn gọi Lý đại nhân tới không?”
Bảo Khâm nghe xong không nhịn được cười phá lên, liếc mắt nhìn Thanh Nhã:“Chẳng phải ngày trước em rất sợ hắn sao? Giờ cũng to gan nhỉ?” ThanhNhã “hứ” một tiếng phản đối lời Bảo Khâm: “Lúc ở trên thuyền chỉ có nôtỳ và Công chúa, đương nhiên phải ứng phó cẩn thận rồi.”
Nói vậy, xem ra sư huynh đã có chuẩn bị ở Phong thành rồi. Nhưng nơi này là hành cung, bên ngoài đều có quân lính canh gác, dù sư huynh đã có sựchuẩn bị từ trước cũng khó mà ra vào tùy ý. Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầytự tin của Thanh Nhã, Bảo Khâm cũng không muốn lên tiếng đả kích, chỉcười đón lấy khăn lau mặt.
Đợi ăn tối xong, Thanh Nhã mới sai người mời Lý Kha Minh đến. Bảo Khâm đổimột bộ váy lụa xanh có thêu chỉ vàng, đi đôi giày màu xanh ngọc thêu hoa mai đỏ. Những sắc màu vốn lòe loẹt được mặc trên người nàng lại đem đến một cảm giác khác biệt. Người nước Trịnh không ưa màu sắc quá nổi, chỉthích những gì tươi mát nhã nhặn. Các cô nương ở đó phần lớn mặc y phụcnhạt màu, trang điểm nhẹ nhàng thoát tục. Người thích những bộ váy xanhxanh đỏ đỏ như Bảo Khâm hiếm vô cùng nên khi Lý Kha Minh nhìn thấy nàngliền bị chấn động, một lúc lâu sau mới gượng gạo hành lễ.
“Ngồi xuống đi.” Bảo Khâm rất khách khí nói với hắn, sau đó bảo Thanh Nhã dâng trà lên. “Lý đại nhân có việc gì cần nói?”
Lý Kha Minh chau mày, không hiểu nổi rốt cuộc Bảo Khâm đang nghĩ gì. Theolý mà nói, nàng không phải kẻ ngốc, chắc đã sớm biết ý định “qua cầu rút ván” của hắn, nhưng từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh tự nhiên, hoàn toànkhông có vẻ luống cuống hoảng loạn. Chẳng lẽ nàng đã có chỗ dựa?
Nghĩ đến đây, Lý Kha Minh cẩn thận quan sát Bảo Khâm, so với lần gặp đầutiên sắc mặt đã khá hơn nhiều. Tuy bộ trang phục dung tục nhưng vẫnkhông che nổi vẻ anh khí. Nàng sở hữu một đôi mắt đặc biệt hấp dẫn người khác, không giống như những cô gái bình thường, quyến rũ mà hoạt bátnhanh nhẹn, khiến người bên cạnh cảm thấy thoải mái rất nhiều.
“Lý đại nhân?” Bảo Khâm thấy hắn ngây ra nhìn mình, không chịu nổi khẽ gọi. Lý Kha Minh bừng tỉnh, vội vàng thu ánh mắt về, đuổi hết những thứ linh tinh trong đầu đi, nghiêm túc nói: “Hạ quan đã cùng bàn bạc với bộ Lễ,hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày Hai mươi tám tháng này.”
Bảo Khâm “Ừm” một tiếng, quay đầu hỏi Thanh Nhã: “Hôm nay là ngày baonhiêu?” Thanh Nhã vội trả lời: “Thưa Công chúa, hôm nay là ngày Hai mươi mốt.” Vậy chẳng phải chỉ còn bảy ngày nữa thôi sao?
Lý Kha Minh vội nói: “Ngày do Tư Thiên Giám chọn, hạ quan tuy cảm thấy gấp gáp nhưng cũng không tiện phản đối.” Thật ra hắn cảm thấy như thế làquá chậm. Hôm trước phía kinh thành đã truyền tin nói trong cung có sóng gió. Trịnh đế tuổi già nhiều bệnh, Thái tử yếu đuối vô năng, các Hoàngtử khác đều có toan tính của riêng mình, cuối cùng ai thua ai thắng vẫnchưa biết. Thời điểm mấu chốt hắn lại không ở trong kinh thành, đợi đếnkhi mọi sự xong xuôi chỉ e đến canh cũng không có mà húp.
“Thôi thôi, cứ thế đi.” Bảo Khâm gật đầu không phản đối, nói như đã thôngsuốt: “Lý đại nhân ra ngoài đã lâu, người nhà chắc vẫn đang mong nhớ, về sớm một chút cũng tốt. Đúng rồi...” Nàng tựa như vô tình hỏi hắn: “Ngài hình như vẫn còn một vị huynh trưởng?”
Tay Lý Kha Minh chợt run lên, không biết nàng đột nhiên hỏi chuyện đó là ýgì, nhất thời trong đầu hiện lên vô số giả thiết, quên cả trả lời. BảoKhâm vốn chỉ muốn thăm dò một câu, nhìn thấy vẻ mặt này của hắn liềnhiểu ngay lập tức, không tiếp tục chủ đề này nữa mà đổi một câu hỏikhác: “Bên bộ Lễ còn chuyện gì nữa không?”
Lúc này Lý Kha Minh mới hoàn hồn, thầm mắng bản thân vài câu rồi vội vàngtrả lời: “Trong vòng hai ngày tới bộ Lễ sẽ phái người đến hướng dẫn Công chúa về nghi thức trong hôn lễ, trong cung cũng sẽ cử nữ quan đến chỉdạy một vài quy củ. Lễ nghi nước Tần không rườm rà, chắc sẽ không làmkhó nổi Công chúa.”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác. Nếu là các thiên kimnước Trịnh thì không có vấn đề gì, ai nấy đều thông thạo phép tắc lễnghĩa, nhưng vị tiểu thư Hình gia này lại không giống họ. Hắn nhớ lạicảnh tượng nàng cầm chén trà nốc cạn ngay lần gặp đầu tiên mà thấy đauđầu.
Ai cũng nói nữ nhi nước Trịnh dịu dàng đoan trang, hiểu biết lễ nghĩa,nhưng hắn không hề thấy điều ấy trên người Bảo Khâm. Đương nhiên cũngkhông thể nói nàng không có phép tắc, ít nhất dáng ngồi cũng đoan chính, lưng thẳng mi nghiêm, có khí thế không dọa mà uy, đám thị vệ trong cung còn phải học hỏi nhiều. Nhưng là một tiểu thư khuê các, nàng ta lạikhông có chút yểu điệu thướt tha nào.
Bảo Khâm hỏi han kỹ càng chuyện sắp xếp sau đó rồi mới bảo Thanh Nhã tiễnLý Kha Minh về. Lúc Thanh Nhã trở lại, đang định nói chuyện thì thấynàng mơ màng ngủ gật. “Thuốc Tư Đồ kê đơn...” Bảo Khâm ngáp một cái nói: “Uống vào buồn ngủ”, nói xong bèn leo lên giường ngủ một giấc.
Đợi Bảo Khâm ngủ say, Thanh Nhã lo lắng chạy đi tìm Vương Thái y, đem chỗbã thuốc còn sót lại nhờ ông ấy xem. Vương Thái y nghe nói thuốc do đạiphu Tần Liệt mời, sắc mặt liền khó chịu, vừa khẽ làu bàu vừa lật bãthuốc trong gói. Xem được một lúc, sắc mặt ông có vẻ nặng nề.
Thanh Nhã thấy vậy trong lòng càng thêm lo lắng, không kìm được run rẩy hỏi:“Có vấn đề gì sao?” Vương Thái y lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là lão phughen tị, vị đại phu này y thuật cao minh. Phương thuốc hắn kê thật sựrất tốt, lão phu xin bái phục.” Nói xong, trên khuôn mặt ông có vẻ nghihoặc, nhìn Thanh Nhã chần chừ, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì xin Vương Thái y cứ nói thẳng.” Vương Thái y do dự, cuối cùng cũng nói: “Chuyện này không can dự gì đến lão phu, nhưng độc Hình tiểuthư trúng e không tầm thường chút nào.” Vốn dĩ ông ấy mới chỉ nghi ngờ,nhưng sau khi nhìn đơn thuốc Tư Đồ kê thì hoàn toàn chắc chắn. “Lão phuthấy hình như tiểu thư trúng độc Đoạn Trường.” “Vương Thái y!” Thanh Nhã đột nhiên hét lên, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi.
Vương Thái y thấy nàng phản ứng như vậy, đương nhiên đoán được vài phần, lậptức lên tiếng xin lỗi: “Là lão phu nói nhầm, Thanh Nhã cô nương đừng cho là thật.” Thanh Nhã dần bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi vẫnkhông biết nói sao cho phải, chỉ căn dặn: “Chuyện này đến đây thôi, ngài nhớ không được tiết lộ nửa lời, bằng không tính mạng tiểu thư e khógiữ. Vương Thái y là người thận trọng, nên hiểu điều gì nên, điều gìkhông nên nói.”
Vương Thái y nghiêm túc trả lời: “Cô nương yên tâm, cái mạng già này của lãolà do tiểu thư cứu, dù mất mạng lão cũng quyết bảo vệ tiểu thư an toàn.” Thanh Nhã cười miễn cưỡng: “Vương Thái y đừng nói vậy, tiểu thư có tachăm sóc, nhất định không có chuyện gì xảy ra.” Cho dù toàn bộ mật thámtrong Phong thành có bỏ mạng cũng phải bảo vệ Bảo Khâm an toàn, đó làlời chủ nhân dặn dò trước lúc nàng đi. Nếu tiểu thư có chuyện, chủ nhânsẽ phản ứng ra sao, Thanh Nhã đến nghĩ cũng không dám.
Hai ngày tiếp theo, quả thật có quan viên từ bộ Lễ đến, nói vài câu liềnrời đi, không thuyết giáo bất cứ lời nào. Điều này khiến Bảo Khâm vôcùng bất ngờ. Nghe nói trong cung còn cử người đưa thiệp, mời nàng thamdự tiệc tẩy trần. Sở dĩ chỉ là “nghe nói” bởi thiệp còn chưa đến tay Bảo Khâm thì nửa đường đã bị Tư Đồ cướp mất, nói nàng sức khỏe không tốtnên không thể ra ngoài.
Thanh Nhã ngày càng thấy bất an. Thời điểm cử hành hôn lễ sắp tới mà ngườitiếp ứng lại bặt vô âm tín, còn nàng không tìm được lý do để ra ngoàinên sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cả ngày căng như dây đàn khiến đám a hoàn vừa trông thấy liền chạy mất. Bảo Khâm lại không thấy có chút bấtan nào. Nàng vẫn ăn tốt ngủ tốt như thường, Hoàng hậu sai người đem vảivóc quần áo đến nàng còn hứng chí bừng bừng lôi kéo Thanh Nhã chọn lựacẩn thận.
Tuy nàng trước giờ giả trai nhưng rốt cuộc vẫn mang tâm hồn thiếu nữ, nhìnthấy quần áo trang sức đẹp đẽ là vui vẻ. Ngày xưa không được phép, còngiờ có thể đường hoàng ngắm nghía, nàng bèn chọn một đống lớn. Khôngphải đỏ thì là xanh, hoặc không cũng là màu lam, màu tím, bắt mắt sángsủa. Thanh Nhã ở bên cạnh dở khóc dở cười, nữ quan nước Trịnh lại cườitoe toét ra sức khen: “Công chúa thật có mắt nhìn, trẻ trung nên mặcnhững màu sắc tươi sáng.” Nói xong liếc qua Thanh Nhã, tỏ rõ ý xemthường.
Bảo Khâm không ra ngoài không có nghĩa sẽ tránh được phiền phức. Dù vừa vào thành nàng đã mắng đuổi một đám cô nương đi cũng vẫn không ngăn được sự hiếu kỳ của các vị tiểu thư khuê các. Người nước Tần không quá coitrọng lễ giáo quy củ, thậm chí đến thiếp báo còn chưa gửi đã trực tiếpđến nhà người ta xem mặt.
Bảo Khâm không nói nhưng Thanh Nhã không muốn bị đám đàn bà kia làm lỡviệc, luôn viện cớ Công chúa không khỏe để ngăn cản. Có điều đám phụ nữkia nào dễ đuổi như vậy, họ kiên quyết đứng ngoài cửa không chịu đi,khiến Thanh Nhã bực tức vô cùng. Bảo Khâm an ủi nàng ta: “Em giận làmgì, người ta ở bên ngoài cho dù có xe ngựa che gió che mưa cũng khôngthể nào thoải mái như chúng ta ở trong nhà được. Em mau về đây, ăn uốngnghỉ ngơi quan trọng hơn.”
Thật ra Bảo Khâm cũng không rõ vì sao Thanh Nhã lại tức giận đến vậy, bởingày thường nàng rất ít khi mất bình tĩnh. Những năm tháng đánh trận ởTây Bắc, có bao nhiêu lần nàng suýt nữa mất mạng, buổi sáng còn sống sờsờ, sau khi ra trận lại trở thành cỗ thi thể lạnh ngắt. Nàng chứng kiếnsinh ly tử biệt nhiều rồi, không thể lần nào cũng đau đớn tuyệt vọng,đành cố gắng làm cho trái tim mình ngày càng cứng cỏi kiên cường. Có lẽvì vậy nên nàng hiểu được sự đáng quý của sinh mạng, đối với những việckhác cũng rộng lượng hơn nhiều. “Tiểu thư, người không lo lắng sao?”Thanh Nhã chậm rãi ngồi xuống thở dài, dáng vẻ ủ rũ nói. “Hai ngày nữa,qua hai ngày nữa là đến hôn lễ rồi, người thật sự muốn cứ thế gả đi?”Bảo Khâm không nói gì, bưng tách trà hớp từng ngụm nhỏ, đến khi nướctrong tách đã cạn mới từ từ buông xuống, khẽ nói: “Em biết không, chưađến phút chót, ai trong chúng ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên dù muốn đi cũng không thể vội.” Con người khi lo lắng luôn dễ mắcsai lầm. Nhưng có những sai lầm không được phép mắc phải. Thanh Nhãkhông ngờ cuối cùng mọi việc lại phát triển thành như thế, tất cả nhữnglo lắng của nàng đều được giải quyết dễ dàng, tuy rằng cách giải quyếtcó chút nực cười. Chiều muộn hôm nàng và Bảo Khâm nói chuyện với nhauxong, Tần Liệt và Tư Đồ cùng đến. Tư Đồ đến khám bệnh cho Bảo Khâm không nói làm gì, nhưng Tần Liệt sắp làm tân lang mà giờ này lại đến chỗ BảoKhâm, quả thật có chút không hợp lý. Sắc mặt Thanh Nhã không dễ chịuchút nào. Khi hai người kia vừa bước vào sân, nàng thật chỉ muốn đứnglên chặn cửa.
Lời đuổi khách sắp thốt ra, cuối cùng lại không nói nữa. Chẳng phải nàng sợ Tần Liệt mà là thấy hai người này là lạ, lông mày nhíu chặt có vẻnghiêm trọng. Tần Liệt thì khỏi phải bàn, suốt ngày bày ra bộ mặt lạnhlùng xa cách, nhưng Tư Đồ kia mỗi lần đến đều tươi cười vui vẻ, rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn khó xử? “Công chúa có ở đó không?” Từ xa Tư Đồđã lên tiếng hỏi, bộ dạng vừa lo lắng vừa sốt ruột. Thanh Nhã nhanhchóng quên luôn cả việc đuổi khách, trong đầu bộn bề suy nghĩ, vội vãnói: “Công chúa đã uống thuốc rồi đi nghỉ. Không biết Tư Đồ đại nhân cóviệc gì?”
Tư Đồ quay sang phía Tần Liệt như muốn hỏi ý kiến, thấy hắn khẽ lắc đầuthì miễn cưỡng cười với Thanh Nhã: “Thôi thôi, đợi Công chúa tỉnh rồihẵng nói.” Tuy bảo vậy nhưng hai người không hề có ý định về mà tiếnthẳng vào phòng khách. Thanh Nhã không dám ngăn, nhanh chóng chạy lêntrước sai người hầu chuẩn bị trà. Vào trong phòng, Tư Đồ tỉ mỉ hỏi thămtình trạng của Bảo Khâm hai hôm nay, biết tinh thần nàng đã khá lên,trên mặt mới có chút vui vẻ, nhưng sau đấy không biết nghĩ đến điều gìlại thở ngắn than dài. Tần Liệt ở bên cạnh không nói một lời, khuôn mặtvẫn cứng nhắc như cũ, Thanh Nhã cũng không dám mở miệng.
Nhìn dáng vẻ hai người họ, lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn? Thanh Nhã cẩn thậnsuy nghĩ, nhưng nàng không hiểu chính sự trong triều, càng không nắm rõtình hình nước Tần hiện nay nên không thể đoán nổi. Bọn họ mới uống được mấy ngụm trà, bên ngoài đã có người đến báo, Lý Kha Minh cầu kiến.Thanh Nhã vẫn chưa kịp trả lời, Tần Liệt đã mở miệng, giọng lạnh lùngthấu xương như cơn gió mùa đông: “Cho hắn vào.” Nói rồi hắn cúi đầu đặttách trà xuống, khuôn mặt lạnh lẽo. Lý Kha Minh nhanh chóng đi vào nhưmột cơn gió, chưa thấy người đã thấy tiếng: “Mau gọi Công chúa ra đây,xảy ra chuyện lớn rồi!” Nói xong mới bước vào trong cửa, nhìn thấy haivị đại thần tôn quý đang ngồi kia, Lý Kha Minh nhất thời choáng váng,sửng sốt một chút rồi khách khí hành lễ với Tần Liệt. Tần Liệt gật đầu,phất tay ý bảo hắn ngồi xuống, sau đấy trầm giọng hỏi: “Lý Đại nhân hớtha hớt hải như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong lòng Lý Kha Minh sớm đã kinh sợ, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì nét mặtbình thản, không để lộ ra chút manh mối nào. Hắn ổn định tinh thần, khẽnói: “Nước Trịnh có quốc tang, Tiên đế... băng hà.” Tin này do bồ câuđưa thư từ trong kinh thành truyền đến, cứ nghĩ là đã đưa với tốc độnhanh nhất rồi, không ngờ Tần Liệt còn nhanh hơn hắn một bước, xem ratai mắt của nước Tần trong hoàng cung nước Trịnh quả thật nhạy bén. “Đãbiết.” Tần Liệt vẫn giữ bộ mặt thản nhiên, giống như không hề để ý gìđến việc Trịnh đế qua đời, thanh âm trầm thấp: “Công chúa vừa mới ngủ,đừng làm phiền đến nàng. Đợi nàng tỉnh ngươi đến bẩm báo cũng khôngmuộn.”
Hắn đã nói vậy, Lý Kha Minh nào dám từ chối, lòng dạ rối bời, hận không thể lập tức chạy vào phòng lôi Bảo Khâm dậy. Xảy ra chuyện lớn như thế,việc hôn lễ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Tuy Bảo Khâm đã đến Phong thành nhưng vẫn chưa thành hôn, theo quy tắc nàng phải chịu tang ba năm.
Nàng là một cô nương đã bị đem tặng thì không nói làm gì, nhưng Tần Liệt vẫn đang trong độ tuổi sung sức, sao đợi nổi ba năm liền? Hôn sự này, chẳng biết có thành hay không?
Bất kể thế nào, Lý Kha Minh cũng không đợi nổi nữa rồi. Hiện giờ trong kinh thành đang nổi cơn sóng gió, kết quả vẫn chưa định. Hắn phải nhanhchóng trở về, ít nhiều còn được chia chút lợi ích, nếu trễ, e là đến cơm thừa canh cặn cũng chẳng còn. Những suy nghĩ này, hắn đâu dám để lộ rangoài, chỉ có thể nhẫn nại ngồi trong phòng khách, đợi Bảo Khâm tỉnhgiấc. Trong đầu hắn đã sớm nguyền rủa nữ tử cả ngày mơ màng ngái ngủ kia biết bao nhiêu lần rồi.
Ba người chậm rãi ngồi uống trà, không nói với nhau câu nào, quả thật làmột cảnh tượng yên tĩnh mà hài hòa. Đợi hồi lâu, đến khi trong phòng cótiếng sột soạt, cả ba mới ngẩng đầu, đồng thời nhìn về phía trong. BảoKhâm mới thức giấc, Thanh Nhã liền nói chuyện Hoàng đế nước Trịnh bănghà cho nàng nghe. Mặc dù nàng bình tĩnh đến đâu, lúc này vẫn ngây ra một lúc. Lát sau, nàng mới từ từ đứng dậy, được Thanh Nhã đỡ đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ hướng về phía nước Trịnh dập đầu ba cái. Dù cho Hoàng đếnước Trịnh có ngu dốt cũng vẫn là bậc Quân vương, Bảo Khâm dẫu có ngangbướng thì từ trong xương tủy vẫn luôn luôn có ý niệm trung quân ái quốc.
“Lý đại nhân và Tam Vương gia đang đợi bên ngoài.” Thanh Nhã đỡ Bảo Khâmngồi xuống giường, rót tách trà nóng cho nàng, dịu dàng hỏi: “Công chúacó muốn ra gặp họ không?”
Bảo Khâm nghĩ một lúc liền lắc đầu. “Nếu ta thật sự là Thất Công chúa, lúcnày ắt sẽ khóc thương đến mức ngất xỉu, làm gì còn tâm trạng đi gặpngười khác.”
Thanh Nhã cũng cảm thấy nàng nói có lý, bèn tiếp lời: “Vậy nô tỳ ra ngoài trả lời bọn họ.”
“Đợi chút!” Thanh Nhã vừa đi được vài bước, liền bị Bảo Khâm kêu lại. “Em ra ngoài nói với Lý Kha Minh, ta... muốn về nước Trịnh chịu tang.” “Saocơ?” Thanh Nhã trợn tròn mắt, nhìn Bảo Khâm vẻ khó tin. “Có phải Côngchúa ngủ đến mức hồ đồ rồi không? Tại sao... tại sao...?” Nàng ta quảthực không biết nói gì cho phải. Bảo Khâm nở nụ cười lạnh lùng, “Chẳngqua ta muốn cho hắn một lý do để quay về đó thôi.” Trong lòng nàng hiểurất rõ, kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, Lý Kha Minh chắc chắn chỉmong có thể lập tức bay về, nhưng chuyện bên này còn chưa xong, hắnkhông có lý do để đi. Mà giờ Bảo Khâm vờ nói muốn về nước chịu tang,nhưng nàng đã là Công chúa “gả cho người để hòa thân”, đến hôn lễ cònchưa cử hành, sao có thể quay về? Chỉ là ra mặt giúp Lý Kha Minh màthôi.
Thanh Nhã không phải người ngốc nghếch, vừa nghe Bảo Khâm nói vậy liền hiểura, lập tức có vẻ không cam lòng, khẽ nói: “Tiểu thư hà tất phải cho hắn ân huệ lớn như vậy?” Tên Lý Kha Minh đó không phải người tốt, Thanh Nhã vừa nghĩ đến những chuyện máu me trên thuyền, trong lòng lại buồn bựcsợ hãi. “Không phải ta muốn giúp đỡ hắn.” Bảo Khâm cười nói, “Nếu để hắn ở lại đây mới gọi là vướng víu tay chân.” Gã Lý Kha Minh đó thủ đoạnhiểm độc, nếu hắn đã tức giận, ai mà biết sẽ gây ra những chuyện gì. Chi bằng sớm ngày đuổi đi, có phải ân huệ hay không không cần biết, ít nhất đỡ bị hắn ngáng đường.
Thanh Nhã lúc này mới đồng ý, cúi đầu ra ngoài. Đợi nàng đi ra, Bảo Khâm chậm rãi ngồi xuống thư án suy nghĩ rồi cầm bút viết điếu văn cho Trịnh đế.Bức điếu văn còn chưa viết xong, Thanh Nhã đã trở lại, khẽ bẩm báo: “Quả thật như Công chúa dự tính, Lý Đại nhân lập tức tiếp nhận chuyện này,nói tối mai sẽ lên đường về nước.” “Ừm.” Bảo Khâm không ngẩng đầu, vừaviết vừa nói: “Một lát nữa đem bức điếu văn này gửi đi, bảo hắn đốttrước linh vị Tiên đế.”
Thanh Nhã nghe lệnh, nhưng trong lòng không cho là đúng. Nàng im lặng mộtlúc, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Thân thể Công chúakhông tốt, hà tất phải lãng phí sức lực như thế này? Nếu không do Tiênđế ngu dốt, người đã không phải lưu lạc đến đây.”
“Chuyện này...” Bảo Khâm bất đắc dĩ cười khổ, thu bút, trải tờ giấy Tuyên thành ra, lắc lắc đầu: “Trước kia không phải ta không oán hận, chỉ là bây giờ đã thông suốt. Chức vụ trong quân Tây Bắc của ta không quá cao, nhưnglính ở đó phần nhiều là thuộc hạ cũ của phụ thân nên đều rất kính trọngta. Nhiều năm như vậy, quân Tây Bắc vẫn vững trãi, chưa từng tham giavào bất cứ phe phái nào trong kinh thành, sợ là từ lâu đã trở thành cáigai trong mắt của một số người. Hai năm trở lại đây Tiên đế bệnh tậtliên miên, rất ít khi xử lý chính sự trong triều, e rằng việc hại chếtta cũng là do một số người lén lút ra tay. Nếu ta không chết, họ làm sao có thể thu quân Tây Bắc về phía mình?”
“Ý của Công chúa là, thư tay kia chưa chắc đã là lệnh của Thánh thượng?”Bảo Khâm gật đầu, “Tiên đế tại vị ba mươi năm, tuy không có tài cán gìlớn lao nhưng hành sự đều rất cẩn thận, làm sao có thể chưa thẩm vấn đãhạ độc giết chết ta.” Dù ngài không làm thì chắc cũng là một trong sốcác vị Hoàng tử. Chung gia nhiều năm nay ở trong quân doanh Tây Bắc,chưa từng chia bè kết phái, chung quy vẫn là phạm vào cấm kỵ của họ.
Thanh Nhã mang bài điếu văn của Bảo Khâm ra ngoài, Lý Kha Minh vội vàng nhận lấy, nhanh chóng cáo từ.
Tư Đồ và Tần Liệt lại không hề có động tĩnh gì, vẫn ngồi nguyên trongphòng khách nhìn nhau, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì. “Công chúa...”Cuối cùng Tư Đồ không đủ nhẫn nại mở miệng hỏi: “Thật sự không còn gìđáng ngại nữa?” Y thuật của Tư Đồ thật sự rất giỏi, mấy hôm nay tinhthần của Bảo Khâm đã tốt lên nhiều, vì thế Thanh Nhã đối với hắn rấtkhiêm nhường, dịu dàng trả lời: “Vâng, nhưng Công chúa sau khi khóc mộthồi, lại viết thêm bài điếu văn sợ là đã mệt mỏi, nô tỳ mới dìu ngườilên giường nghỉ ngơi.”
“Ừm.” Tư Đồ gật đầu đứng dậy, giống như chuẩn bị cáo từ. Hắn quay sang cườivới Thanh Nhã, đột ngột mở miệng: “Để ta vào trong xem thế nào.” Nói rồi hắn hành động nhanh như chớp, thoắt cái tránh qua Thanh Nhã đi xuyênvào phòng. Tuy Thanh Nhã cũng biết Tư Đồ không câu nệ tiểu tiết nhưngkhông ngờ hắn lại có thể vô lễ đến vậy. Nếu như ở nước Trịnh, ở nướcTrịnh... Thanh Nhã nghiến răng nhìn Tần Liệt, hắn vẫn đường hoàng ngồinguyên tại chỗ, khuôn mặt y như khúc gỗ, tay cầm tách trà, dường nhưđang tỉ mỉ thưởng thức, có điều ánh mắt hơi lay động. Đúng là khôngtrông cậy được gì mà, nói không chừng Tư Đồ to gan như vậy là do hắn sai khiến.
Thanh Nhã hung hăng giậm chân, nhanh chóng đuổi theo Tư Đồ xông vào phòng.Trong phòng yên tĩnh, Tư Đồ đứng ở cửa không bước vào trong. Thanh Nhãnhìn theo ánh mắt hắn, thấy Bảo Khâm yếu đuối nằm trên chiếc giường bêncửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần. Bởi tin tức ban nãy đến quá đột ngột, nàngkhông kịp đổi áo tang nên vẫn mặc bộ trang phục màu hồng đào thêu hoavàng như cũ, càng làm tôn thêm nét anh khí. “Tư Đồ đại nhân!” Thanh Nhãkhẽ gọi.
Tư Đồ có chút lúng túng, xoay người cười với Thanh Nhã: “Nếu Công chúabình yên thì tốt rồi. Ừ, vậy không làm phiền Công chúa nghỉ ngơi nữa,tại hạ cáo từ.” Nói xong hắn lại ra ngoài nhanh như chớp. Lúc này ThanhNhã mới thở phào, bước nhanh đến bên cửa sổ, định mở miệng nói gì đó với Bảo Khâm thì nhận ra nàng thật sự đã ngủ rồi. Xem ra phương thuốc củaTư Đồ đại nhân còn có khả năng gây buồn ngủ. Trời dần chuyển lạnh. Sángsớm và chiều tối có vẻ rét hơn. Thanh Nhã sợ Bảo Khâm bị lạnh, quayngười tìm áo choàng trong tủ, vừa lôi ra thì nghe thấy bên ngoài ầm ĩ,có người ra sức gọi to: “Chung Bảo Khâm! Chung Bảo Khâm!”
Thanh Nhã nghe mà giật mình kinh hãi, áo choàng theo đó rơi cả xuống đất.Tiếng nói ầm ĩ bên ngoài không phải của ai khác, chính là Tần Tu. Từ lúc Bảo Khâm xuất hiện trước mắt hắn, Thanh Nhã đã cảm thấy không yên,nhưng tiểu thư luôn an ủi, nói Tần Tu là kẻ không có khả năng nhớ mặtngười khác, huống hồ Bảo Khâm giờ mặc đồ nữ nhi, lại còn trang điểm, hắn chắc chắn không nhận ra nổi. Nhưng hôm nay hắn đến tận cửa tìm người,phải làm sao đây?
Bảo Khâm cũng bị tiếng ồn đánh thức, nàng nhíu mày mơ hồ hỏi khi nãy ai đãgọi mình? Nhưng đột nhiên nhớ đến thân phận hiện tại, nàng chợt bừngtỉnh mở to mắt, đúng lúc đối diện với khuôn mặt hoảng hốt của Thanh Nhã. “Tiểu thư, làm thế nào bây giờ?” Bảo Khâm không nói gì, lập tức ngồidậy, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tần Tu vẫn ngồi trongphòng khách réo tên nàng nhưng không hề xông vào trong. Nàng thật khônghiểu nổi, ngày trước khi ở Hồng Cốc quan, Tần Tu nổi tiếng với việckhông nhớ nổi hình dáng người khác, gây ra bao chuyện cười, vậy mà giờhắn có thể nhận ra nàng sau lớp son phấn dày đặc khiến Bảo Khâm khôngkhỏi suy nghĩ.
“Bình tĩnh!” Bảo Khâm hít một hơi dài, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh trởlại. “Hắn không xông vào đây, có thể chứng minh...” Sự việc có lẽ khôngnhư hai người vẫn nghĩ. “Không được để cho mình bị loạn. Em ra ngoài dòhỏi, ta thay y phục rồi ra sau.” Khi nãy ở trong phòng không nói làm gì, bây giờ ra ngoài gặp người ta, nếu vẫn mặc bộ đồ tươi tắn như thế này,thật không sao giải thích nổi.
“Nhưng... nếu Ngũ gia hỏi...” “Em cứ nói là không biết gì hết.” Bảo Khâm dặn dò.“Nói càng ít càng tốt.” Gã Tần Tu ruột để ngoài da thì không có gì đángngại, nhưng hai người còn lại trong phòng đều rất nhạy bén, nếu ThanhNhã nói sai nửa lời cũng sẽ bị họ phát hiện, khó tránh sau này gặp rắcrối. Thanh Nhã tuy chột dạ không yên nhưng chẳng còn cách nào khác, cắnmôi vâng dạ. Nàng hít một hơi dài, đứng dậy bình tĩnh từ từ ra ngoàiphòng khách.
Bảo Khâm sợ nàng ấy bị Tần Liệt và Tư Đồ nhìn ra sơ hở, cũng nhanh chóngthay y phục ra theo. Sau khi vào phòng khách, chỉ thấy Thanh Nhã cúiđầu, cung kính nói gì đó với Tần Tu. Tần Liệt và Tư Đồ ngồi uống trà, bộ dạng nhàn nhã tự nhiên. Thấy Bảo Khâm ra, Tư Đồ còn nhanh miệng chàonàng: “Công chúa cát tường!” Tần Liệt im lặng, nhưng liếc nàng một cáirồi nhanh chóng thu mắt về. Tần Tu thấy nàng đi ra, không quan tâm đếnlời Thanh Nhã nói nữa, nhanh chóng xông về phía nàng lớn tiếng hỏi:“Công chúa và Chung Bảo Khâm có quan hệ gì?” Bảo Khâm nhíu mày, lạnhlùng nhìn hắn nói: “Ngũ gia, ta không điếc, ngài có thể nói nhỏ mộtchút, đừng dọa bọn người hầu trong hành cung sợ hãi được chứ?” Do tinhthần không tốt nên những lời của nàng hơi gay gắt, tuy nhiên vẫn giữđược giọng điệu mềm mỏng, Tần Tu nghe xong cũng không tức giận chút nào.
Nhưng hắn trước giờ tâm cao khí ngạo, chưa từng xin lỗi ai bao giờ nên chỉnói nhỏ lại: “Ta đã sớm thấy Công chúa quen mắt, suy nghĩ nhiều ngàycuối cùng cũng nhớ ra cho nên mới vội vã đến hỏi. Công chúa quen biếtChung Bảo Khâm? Nàng cùng hắn có quan hệ gì? Nếu không sao hai người lại giống nhau đến vậy?” Thanh Nhã nghe được những lời này mới cảm thấy yên lòng, đồng thời nhìn Bảo Khâm, cảm giác nàng đã sớm có dự tính rồi. Bảo Khâm nghe Tần Tu nói xong, không trả lời ngay mà nhíu mày ra vẻ suynghĩ, một lúc sau mới từ từ hỏi:
“Chung... Chung Bảo Khâm mà Ngũ gia nhắc đến, có phải là Chung tiểu tướng quântrong quân Tây Bắc không? Nếu là huynh ấy thì đúng là có chút quan hệvới ta.” Nàng dừng lại một chút, ngồi xuống, sau đó nâng tách trà lênnhấp một ngụm, tự cảm thấy đã đánh đúng vào vấn đề của Tần Tu mới chậmrãi lên tiếng: “Nói chính xác ra, vị Chung tiểu tướng quân kia là biểuca của thiếp. Phụ thân huynh ấy, Chung lão tướng quân và mẫu phi củathiếp là anh em họ. Nhưng vị biểu ca kia quanh năm sống ở Tây Bắc, rấtít khi về kinh. Thiếp nhớ mang máng lần cuối cùng gặp huynh ấy là vàonăm Nguyên Phong thứ sáu.”
“Hắn... hắn thật sự đã chết?” Mặt Tần Tu xám ngắt, như thể nếu Bảo Khâm xácnhận điều này, hắn sẽ lập tức xông ra ngoài gây phiền phức vậy. Bảo Khâm cúi đầu tỏ vẻ buồn bã, thanh âm vừa trầm thấp vừa mềm mỏng: “Ta sốngtrong cung, nào biết được chuyện bên ngoài. Nếu mọi người xung quanh đãnói thế, ta đương nhiên là tin.” “Làm sao hắn có thể chết được? Sao lạichết?” Tần Tu tức giận bừng bừng mà không có chỗ trút, một bước bay quabàn bên cạnh, tách trà trên bàn rơi xuống vỡ tan, loảng xoảng bừa bãi.Tư Đồ nhanh chóng tiến lên trước mặt Bảo Khâm, hướng về phía Tần Tu caogiọng nói: “Ngũ gia, ngài thất lễ quá rồi.”
Tần Tu đang bực tức, mất hết lý trí, lại thấy bản mặt của Tư Đồ ở phíatrước, không nghĩ nhiều tiến lên đánh hắn một chưởng, miệng còn mắngchửi: “Việc gì đến ngươi, gã đàn bà kia!” Đáng tiếc động tác tuy nhanhnhưng người bên cạnh còn nhanh hơn, nên chưởng lực của hắn đánh vàokhông trung bị Tần Liệt chế trụ không động đậy nổi. “Tần Liệt! Huynh...” Tần Tu lúc này mắt đã đỏ hoe, hét to một tiếng, bất chấp tất cả nhào về phía Tần Liệt, quyền cước lại tăng thêm. Tần Liệt lúc đầu vẫn có chỗ cố kỵ, chỉ liên tục tránh né, nhưng võ công của Tần Tu không thấp, mà hắnnhư đang phát điên, nếu Tần Liệt không dốc toàn lực e rằng sẽ thua.
Đánh mấy hiệp, Tần Liệt cũng bắt đầu bực mình, không nể tình nữa mà trựctiếp đánh trả. Hai người giằng co kịch liệt, Thanh Nhã sợ đến mức mặtmũi trắng bệch, vội vàng nấp sau lưng Bảo Khâm, rất muốn hỏi nàng và Tần Tu rốt cuộc có giao tình gì mà hắn lại thất thố đến vậy. Nàng cũng đồng thời liếc về phía Tư Đồ, hắn mặt mày tươi cười, nhếch miệng, vẫn cònnhẫn nhịn được. Hai huynh đệ đánh nhau một trận, cuối cùng Tần Liệtchiếm thế thượng phong, Tần Tu bị đạp cho mấy phát vào chân không dậynổi, tức giận rống lên như phát điên.
Hắn tức đến thế rồi mà Tần Liệt vẫn đổ thêm dầu vào lửa, lạnh lùng mắng:“Ta còn tưởng đệ đã tiến bộ nhiều lắm, thì ra vẫn vô dụng như trước.Không biết học được trò hề này ở đâu, cũng không sợ mất mặt.” Thái độcủa hắn đến Bảo Khâm cũng cảm thấy quá đáng. Dù Tần Tu ra tay trước, con người hắn cũng không phải tốt đẹp gì nhưng Bảo Khâm vốn đồng cảm với kẻ yếu, thấy Tần Tu giống như đứa trẻ ngồi trên ghế, vừa khóc vừa làmloạn, nhất thời cảm thông vài phần. Tuy khi đánh trận hai người không ít lần tính mưu với đối phương, thậm chí đến mạng cũng suýt mất, nhưng Bảo Khâm rất kính trọng đối thủ này. Thấy hắn hôm nay bị đánh thê thảm,trong lòng nàng có chút khó chịu.
Có điều, nàng dù không hiểu quy củ đến đâu cũng biết rõ trường hợp nàymình không tiện lên tiếng. Bảo Khâm đưa mắt về phía Thanh Nhã, bảo nàngta đỡ Tần Tu dậy, còn mình gọi tiểu a hoàn bên ngoài vào hầu hạ hắn, sai người đi mời Vương Thái y. Biết có Tư Đồ đang ở bên cạnh nhưng nànghiểu, với tính khí của Tần Tu dù đau chết cũng không muốn để cho Tư Đồchữa trị. Lần này Tần Tu không náo loạn nữa, Thanh Nhã qua đỡ hắn, hắnrất thông minh nương theo bậc thang đi xuống, nặng mặt ngồi xuống ghế.Được một lúc thì Vương Thái y đến, ông đem theo hòm thuốc, vừa chạy vừathở phì phò, thấy trong phòng cả một đám người đang ngồi thì liếc mắtqua một lượt, không nói nửa lời lập tức đến trước mặt Tần Tu.
“Không có gì đáng ngại!” Vương Thái y bắt mạch xong, vẻ mặt hòa nhã nói vớiTần Tu: “Trở về xoa rượu thuốc lưu thông khí huyết, hai ngày là khỏi.”Tần Tu không gây gổ nữa, khiêm nhường cảm ơn Vương Thái y, lúc nói mắtvẫn không quên liếc qua phía Tư Đồ với vẻ khó chịu. Tư Đồ chỉ im lặngcười.
Bọn họ ở đây gây náo loạn một trận, trong lòng cũng thấy không được hay ho, đợi Tần Tu chữa thương xong, Tần Liệt và Tư Đồ liền đứng dậy đi về. Bảo Khâm cũng không có tâm trạng chào hỏi họ, lệnh cho Thanh Nhã tiễnkhách. Thái độ của Tần Tu có vẻ quái lạ, dùng dằng không chịu đi, đợibọn Tần Liệt về rồi mới hỏi nàng: “Chung Bảo Khâm, hắn chết như thếnào?” Bảo Khâm không biết hắn lại đường đột hỏi câu này, sửng sốt mộtchút mới nói: “Ta không biết.” “Ta nghe nói... bị ép uống rượu độc?” Bảo Khâm cúi đầu, không trực tiếp trả lời hắn: “Ta sống trong cung, khôngrõ chuyện bên ngoài.”
“Hắn dù sao cũng là biểu ca của Công chúa, sao Công chúa lại không hề quantâm đến hắn chút nào?” Xem ra Tần Tu bực tức thật, bộ dạng như bất bìnhthay cho nàng. Tuy họ cũng từng có lần liên thủ với nhau, nhưng đa sốđều là đối địch, có lần Bảo Khâm còn vây đánh Tần Tu ở Lưu Xuân cốckhiến hắn suýt bỏ mạng. Hắn ở trong cốc sáu ngày, lương thực cạn kiệt,chật vật không chịu nổi nhưng nhất quyết không chịu đầu hàng, thậm chícòn mắng chửi và đuổi sứ thần mà Bảo Khâm cử đi khuyên hàng. Sau đó quân cứu viện đến, cuối cùng hắn cũng trốn thoát được, còn đắc ý gửi chonàng một bức thư cười nhạo rằng lần sau đừng có mềm lòng như đàn bà nữa.
Bảo Khâm luôn cho rằng bị nàng làm cho mất mặt như thế, Tần Tu nhất địnhhận vô cùng, nhưng không ngờ khi lâm vào đường cùng hắn cũng bất bìnhthay cho nàng. “Công chúa nói xem có khi nào hắn...” Tần Tu nói được một nửa, cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không có ai mới đè thanh âmxuống, nói thật nhỏ, ra vẻ thần bí: “Có khi nào chưa chết?” Bảo Khâmgiật mình, tự nhiên có cảm giác muốn giết người diệt khẩu. Tuy Tần Tunói với giọng đầy nghi ngờ nhưng ánh mắt hắn không nhìn nàng, trái timđang treo lơ lửng của nàng mới dần dần hạ xuống. Nàng nghiêm túc hỏi:“Sao Ngũ gia lại nói thế?”
Tần Tu khó chịu gãi gãi đầu, dáng vẻ ngại ngùng: “Ta cũng không biết nóithế nào, nhưng ta cảm thấy người như hắn sao có thể chết như vậy được.Hơn nữa...” Hắn dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì rồi khẽ nói tiếp:“Hắn có một vị sư huynh rất bản lĩnh, thử nghĩ mà xem, sao sư huynh hắncó thể trơ mắt nhìn hắn chết? Nếu là bị ép uống rượu độc, không chừng... không chừng còn có thể cứu được.” Bảo Khâm thầm kinh hãi, nhìn bênngoài tên hỗn thế ma vương này ngang ngạnh phóng túng, nhưng cũng có tầm nhìn. Sư huynh rất tuấn mỹ, hàng ngày đều ăn mặc giống thư sinh, mấy gã thô kệch trong doanh trại luôn xem thường kẻ đọc sách, đến Phó tướngcủa nàng ban đầu cũng không hề tôn trọng huynh ấy. Còn Tần Tu, hắn cũngcó con mắt nhìn người, chỉ có điều khả năng nhớ mặt quá tệ. “Côngchúa... Công chúa thử nói xem?” Tần Tu nhìn Bảo Khâm với ánh mắt trànngập hy vọng, nhưng thần sắc hơi lo lắng. Bảo Khâm nghĩ một hồi, thởdài, dịu dàng nói: “Nếu quả thật như vậy, ông trời đúng là có mắt!” TầnTu cảm thấy vừa lòng, cười “ha ha” phủ bụi bặm trên quần áo, vui vẻ quay về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]