Bảo Khâm ở trong khoang thuyền vỏn vẹn mười mét vuông này đã được bảy ngày. Đoàn đưa dâu Thất Công chúa chật kín hai chiếc thuyền lớn, a hoàn đitheo cũng phải hơn trăm người, đồ cưới chất đầy khoang, nặng tới mứcchiếc thuyền như muốn chìm xuống. Bảo Khâm thật ra cũng chỉ là đằngthiếp[1] đi theo Công chúa, có riêng một khoang thuyền đáng lẽ nên lấylàm hài lòng, nhưng nàng vẫn rất ấm ức.
Ngoài cửa có tiếng bước chân nhè nhẹ vọng vào, tiếp đó là tiếng thị nữ NhãLan: “Tiểu thư đã khá hơn chưa? Nô tỳ mới lĩnh một ít hoa quả, mời tiểuthư dùng!” Nhã Lan là thị nữ được vú nuôi bên cạnh Thất Công chúa anbài, dịu dàng hòa nhã, dù với một đằng thiếp nhỏ nhoi như nàng cũng vôcùng kính cẩn. Vốn dĩ bên cạnh Bảo Khâm có hai a hoàn hầu hạ, đều làngười của Hình gia và rất đáng tin, nhưng trước lúc khởi hành, sư huynhđã điều họ đi, đổi thành người của Thất Công chúa. Như vậy khi đến Tầnquốc, không ai có thể biết được thân phận thật của nàng.
Nghĩ đến đây, Bảo Khâm khẽ thở dài, dù đã cố gắng mỉm cười nhưng vẫn cảmthấy bất lực vô cùng. Thế sự vô thường, có ai ngờ một tháng trước còn là Chung tiểu tướng quân anh dũng trên sa trường, giờ nàng đã phải thaytên đổi họ, trở thành đằng thiếp nơi xứ người. Hơn nữa người mà nàngphải hầu hạ lại là Tần Quân vương, kẻ đã giao chiến liên miên với nướcnàng từ nhiều năm nay. “Tiểu thư...” Nhã Lan không nghe thấy tiếng trảlời, sợ Bảo Khâm lại ngất xỉu trong khoang thuyền như lần trước, bèn gọi lớn hơn, tay gõ lên cửa.
Lúc này Bảo Khâm mới hoàn hồn, quay ra đáp: “Không cần đâu, ta thấy hơimệt, muốn ngủ một lát.” Tuy họ đã đi được bảy ngày nhưng vẫn đang ởtrong địa phận nước Trịnh, nếu ông trời không có mắt để người khác nhậnra nàng, chẳng phải bao kế hoạch và nhẫn nhịn bấy lâu đều trở thành tròcười sao. Hơn nữa, lần này nàng giả chết ra đi còn có rất nhiều bằnghữu, thuộc hạ cũ giúp đỡ, nếu gặp bất trắc tất liên lụy đến họ. Bảo Khâm tức giận vỗ mạnh xuống ván giường “rầm” một tiếng, mọi uất hận tronglòng trút hết ra ngoài theo chưởng này. Tên hôn quân nước Trịnh đánghận, hắn nghe kẻ gian gièm pha mà không phân biệt tốt xấu đúng sai,không màng an nguy chốn biên thùy, đổ oan cho trung thần, để kẻ địchtiến vào địa giới khiến đất nước nguy nan. Càng đáng hận hơn là đám gian thần vì lợi ích cá nhân mà cấu kết với giặc, đem cả giang sơn tươi đẹpnày tặng không cho người ngoài.
Nếu nàng còn ở Hồng Cốc quan, chỉ cần dùng uy thế Chung gia hô một tiếng,sẽ có ngàn vạn binh sĩ không tiếc thân mình, đổ máu nơi sa trường để bảo vệ xã tắc nước Trịnh. Mấy thứ nào là phản quốc, tham ô, thật quá nựccười! Nếu không phải năm ấy phụ thân nàng hy sinh trên chiến trường đểbảo vệ Tổ quốc, nếu không phải tình cảnh khó khăn, nàng là nữ nhi, saophải bất chấp tính mạng để chỉ huy đội quân Tây Bắc?
Cho dù từ nhỏ Bảo Khâm được dạy dỗ như nam nhi, nhưng bản chất vẫn là mộtcô nương yếu đuối. Cả đời phụ thân luôn hy vọng đến tuổi cập kê nàng sẽphục hồi thân phận, sau đó kết duyên cùng một người trung hậu hiền hòa,chăm chồng dạy con, sống cuộc đời bình lặng.
Tên hôn quân kia chưa từng nghĩ rằng nàng là phận nữ nhi, dù vào nước Tấnthì làm được gì chứ? Cũng tốt, dù tên hôn quân kia không biết chuyệnnày, nhưng chỉ dựa vào vài phong thư mà kết tội Bảo Khâm, vậy bao nămnàng chinh chiến chốn sa trường, đem tính mạng phó thác trên lưng ngựacùng những tướng sĩ kia thì sao?
Rốt cục chỉ tự chuốc lấy thất bại, lui quân, hỗn loạn, đem những cô nươngyếu đuối đi hòa thân, khiến bọn họ còn trẻ đẹp như hoa đã phải hầu hạlão Hoàng đế nước Tần hơn năm chục tuổi. Thật là vô dụng! Vô liêm sỉ!Nghĩ đến đây, lồng ngực Bảo Khâm dâng lên cảm giác khó chịu, phút chốckhông kiềm chế nổi, nàng phun ra một ngụm máu tươi. Khoang thuyền nhỏngập tràn mùi tanh ngọt.
Độc dược cung cấm quả nhiên rất hiệu nghiệm, đã qua nhiều ngày như vậy,uống nhiều thuốc như thế mà vẫn chưa loại bỏ hết độc tố còn sót lại. Bảo Khâm cười lạnh, thuận tay lấy chiếc khăn đặt dưới gối lau đi vết máutrên miệng. Nàng cầm chén trà đã nguội ngắt đặt bên giường uống mộtngụm, trong lòng mới thấy dễ chịu đôi chút.
Cơ thể này xem như đã bị hủy hoại. Nàng ngày trước khỏe mạnh bao nhiêu thì giờ ốm yếu bấy nhiêu, gò má hồng nhuận trở nên xanh xao không sức sống, đi vài bước chân, đọc vài quyển sách đã thấy không chịu nổi, thậm chícòn mỏng manh hơn các thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé. Trongđám đằng thiếp, nàng là kẻ “ốm yếu bệnh tật” nhất.
Cũng chính vì vậy, “Đại tiểu thư Hình gia” như nàng mới không bị chú ý. Từkinh đô nước Trịnh đến Phong thành – kinh đô nước Tần, phải đi thuyềngần một tháng. Với sức khỏe của Đại tiểu thư Hình gia, sợ rằng không trụ nổi đến nơi. Trên thuyền bắt đầu có người lén lút dị nghị.
Bảo Khâm tuy nằm trên giường nhưng mắt vẫn tinh, tai vẫn thính, nghe đượcnhững lời này chỉ cười trừ không đáp. Nhã Lan là người thành thật hiếmcó, một lòng chăm sóc nàng, sợ có gì sơ suất xảy ra. Nhưng Bảo Khâm đốivới Nhã Lan vẫn mang thái độ lạnh lùng xa cách. Nha hoàn Bành Xuân phòng kế bên luôn thấy bất bình thay nàng ta. Trong khoang có cánh cửa sổnhỏ, sợ Bảo Khâm bị nhiễm lạnh vì gió lùa nên Nhã Lan luôn đóng kín, chỉ thỉnh thoảng mở hé một chút để nàng hít thở không khí.
Thừa dịp bên ngoài gió êm sóng lặng, Nhã Lan mới cẩn thận mở cửa sổ ra. BảoKhâm trở mình nhìn Nhã Lan, khẽ hỏi: “Đi đến đâu rồi?” “Dạ thưa, đã rakhỏi biên giới nước Trịnh.” Nhã Lan đáp, lòng mang nỗi buồn ly biệt manmác. Dưới chân đã không còn là cố quốc, từ nay về sau họ phải sống cuộcđời cô đơn nơi đất khách quê người, xa xôi vạn dặm, không được nhìn thấy nụ cười người thân, không còn nghe thấy thanh âm quê nhà, đến bầu không khí hít thở cũng trở nên xa lạ.
“Đã tới nước Tần rồi sao?” Bảo Khâm nhẹ nhàng cảm thán, giọng nói mang theo nhiều cảm xúc phức tạp, tưởng như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cóchút bất đắc dĩ và tự giễu. Lúc này nàng không giống với ngày thường,mệt mỏi đến mức không buồn nói chuyện. Nhã Lan quay đầu lại, hoảng hốtkhi nhìn thấy Bảo Khâm đã ngồi dậy tự lúc nào.
“Sao tiểu thư lại dậy?” Nhã Lan bỏ hết đống đồ trong tay tới đỡ nàng.
“Ta không sao.” Bảo Khâm nhíu mày, xoay người vịn cánh tay Nhã Lan, cẩnthận bước xuống giường. “Ta muốn ra ngoài hóng gió, em đỡ ta nhé!”
Nhã Lan nhất thời bối rối, do dự: “Vương thái y nói tiểu thư không khỏe, tốt nhất nên nằm trên giường dưỡng bệnh.”
“Chỉ ra ngoài ngồi một lát thôi, không sao đâu.” Bảo Khâm thản nhiên nhìnnàng, giọng nói rất nhẹ. Nhưng không biết vì sao, Nhã Lan cảm thấy đôimắt bình thản của Bảo Khâm như có thứ sức mạnh vô hạn, khiến nàng khôngthể khước từ.
Đã vào đầu thu nhưng tiết trời vẫn oi bức, hơi nóng bốc lên theo từng trận gió trên sông thổi vào. Bảo Khâm buộc phải thay áo, đội mũ tránh gió,để Nhã Lan từ từ đỡ ra ngoài mạn thuyền. Võ công nàng vẫn còn, tai mắtvẫn nhanh nhạy nhưng lực bất tòng tâm, không thể làm gì được với thânthể đã bị tàn phá này. Bên ngoài vắng người, thi thoảng có mấy a hoànvội vã chạy qua, những người còn lại đều ở trong khoang thuyền tránhnắng. Những đằng thiếp này đều là thiên kim tiểu thư, ngày thường đượcnâng niu chiều chuộng, làm sao chịu nổi cái nóng như thiêu ở ngoài.
Mấy a hoàn nhìn thấy Bảo Khâm và Nhã Lan đều rất ngạc nhiên nhưng vì BảoKhâm luôn ở trong phòng, không tiếp xúc với ai nên họ cũng chỉ đứng ngótừ xa, không dám cất tiếng chào hỏi. Trên mặt sông trống trải, ngoài hai chiếc thuyền lớn đi hòa thân, bên cạnh có vài ba chiếc thuyền đánh cánhỏ chậm rãi lướt qua, thi thoảng có vài loại thủy điểu[2] bay ngang,“soạt” một tiếng, vạch ra một đường vòng cung dài, lưu lại dấu tích trên mặt nước mênh mông.
Bên bờ là rừng cây xanh um tươi tốt, không giống những hàng dương liễu lòaxòa thường thấy ở nước Trịnh. Mỗi thân cây ở đây đều cao lớn sum suê,tràn đầy nhựa sống, cành lá vươn dài như có sức sống tiềm tàng mãnhliệt, giống những người dân nàng nhìn thấy ở Hồng Cốc quan, dù là ngườinước Trịnh hay nước Tần, bất kể chiến loạn hay nghèo khổ, họ vẫn luônkiên trì sống tiếp.
Bảo Khâm biết con đường sau này còn nhiều khó khăn, nhưng đây là sự lựachọn tốt nhất. Để giúp nàng rời kinh, mấy vị sư huynh đã phải tốn rấtnhiều công sức, nếu không vừa vặn đúng dịp Thất Công chúa đi hòa thân,chỉ sợ hiện giờ nàng vẫn ở trong hầm ngầm hậu hoa viên Hình gia, khôngthấy ánh mặt trời.
Đằng thiếp à? Bảo Khâm cười khổ, ngày trước nàng luôn cảm thấy từ này cáchmình rất xa, phụ thân không nạp thiếp, các tướng lĩnh quân Tây Bắc đa số không nạp thiếp. Hễ ra chiến trường, mọi sự sống chết đều giao phó choông trời, lấy vợ sinh con đã là ước mơ xa xôi, ai dám dây vào ba thứchuyện tình cảm, chẳng phải là hại người khác sao.
Trên mạn thuyền, gió lớn từng trận thổi qua, nàng bắt đầu cảm thấy khó chịu, ho khan mấy tiếng. Nhã Lan nhanh chóng khoác thêm áo cho nàng, nhẹnhàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, chúng ta về phòng thôi, ngoài này gió lớnlắm.”
Ngày trước trong quân đội, Bảo Khâm luôn nghe đám binh sĩ thô kệch bàn luậnvề các tiểu thư kinh thành yếu đuối mảnh mai, một cơn gió có thể thổingã, đi vài bước thở không ra hơi, khi đó nàng còn vỗ bàn cười ha hả,không ngờ có ngày lại báo ứng lên bản thân. Bây giờ nàng mới thấy làmngười phải nhân hậu.
Bảo Khâm ra hiệu cho Nhã Lan không muốn khoác áo choàng, khó khăn lê từngbước vào phòng. Trong này không có gió nhưng lại âm u lạnh lẽo, vừa hẹpvừa chật chội, còn khó chịu hơn bên ngoài.
Bảo Khâm ra hiệu cho Nhã Lan không muốn khoác áo choàng, khó khăn lê từngbước vào phòng. Trong này không có gió nhưng lại âm u lạnh lẽo, vừa hẹpvừa chật chội, còn khó chịu hơn bên ngoài.
Nhã Lan nhanh nhẹn dâng trà, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư uống nước đi. Ngườicó muốn ngủ một lát không, đến tối nô tỳ gọi người dậy dùng bữa.”
Bảo Khâm không muốn cả ngày nằm ì trên giường, nhưng thân bất do kỷ, mớiđứng bên ngoài một lát mà hô hấp đã khó khăn. Nàng gật đầu với Nhã Lan,uống trà xong cứ thế leo lên giường. Thoáng chốc đã sẩm tối, khi nàngtỉnh dậy mặt trời đã khuất núi. Nhã Lan kính cẩn đứng hầu bên cạnh, thấy nàng thức giấc bèn nhanh chóng lấy nước mang khăn qua, dịu dàng nói:“Tiểu thư tỉnh thật đúng lúc, còn một khắc nữa là đến giờ cơm. Ngườidùng bữa trong này hay ra đại sảnh?”
“Sao cơ?” Bảo Khâm vừa tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ màng, ngẩng đầu mờ mịt nhìnnàng ta. Nhã Lan giải thích: “Hôm nay đã tiến vào biên giới nước Tần,Thất Công chúa mời các vị tiểu thư cùng ra ngoài dùng bữa. Nhưng tiểuthư không khỏe, nếu không muốn đi, chắc chắn Thất Công chúa sẽ khôngtrách đâu.” Thất Công chúa không nói gì nhưng kẻ dưới sẽ để ý. Bọn nôtài đó quen thói sợ kẻ mạnh, nạt kẻ yếu, mới vài ngày nàng nằm giườngkhông ra ngoài mà bọn chúng đã tỏ ra thờ ơ, cơm nước thường xuyên bị cắt xén. Bảo Khâm tuy ăn ít, nhưng với tính cách của nàng, sao có thể chấpnhận bị kẻ khác lấn lướt. “Đi thôi!” Bảo Khâm rời chăn bước xuốnggiường, ngáp một cái, nói với Nhã Lan: “Trang điểm giúp ta.”
Bảo Khâm giả trai mười tám năm, do bị hãm hại mà giờ phải ở trên thuyền,trở về thân phận nữ nhi. Nhã Lan có đôi tay khéo léo trời sinh, chỗ tôchỗ vẽ, khuôn mặt trắng bệch trong gương biến đổi thật nhanh, trở nên có sức sống hơn. Do được nuôi như nam nhi, hàng lông mày của Bảo Khâm toát lên khí khái hơn người, lộ vẻ nhanh nhẹn khẳng khái, chỉ là cơ thể cóđộc nên tinh thần không tốt, hàng lông mày sắc bén cũng trở nên dịu dàng hơn, trông cũng có vài phần nhi nữ.
Nhưng dù gì nàng cũng ở trong quân binh nhiều năm, hành động cử chỉ đều mangkhí phách thoải mái của các bậc trượng phu, may mà giờ đi lại khôngthuận tiện, bằng không chỉ cần nàng sải bước cũng đủ khiến các a hoàn,bà vú phải trợn tròn con mắt. “Tiểu thư thật đẹp.” Trang điểm xong, NhãLan nhìn mỹ nhân như họa trong gương, cảm thán: “Bàng Xuân bên kia lúcnào cũng khen Lưu tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn, đúng là ấu trĩ. Nếunàng ta nhìn thấy người, không chừng sẽ nói là tiên nữ hạ phàm cũngnên.”
Đây là lần đầu tiên có người khen Bảo Khâm xinh đẹp. Dù sao nàng cũng là nữ nhi, nghe những lời này trong lòng cảm thấy phấn khởi, khóe miệng khẽcong lên. Trước kia ở trong quân đội, đám đàn ông luôn cười chê, nóinàng trông giống các cô nương, vì thế nàng còn gây gổ với bọn họ. Sauđó, trải qua nhiều trận chiến, biết bao kẻ địch đã chết dưới tay nàng,dần dần không ai dám nói những lời như vậy nữa...
“Ngắm kĩ thì tiểu thư và Thất Công chúa có nhiều nét giống nhau.” Nhã Lannhìn hình bóng Bảo Khâm trong gương, nghĩ rồi nói: “Cằm và miệng, thậtsự giống y như đúc.”
“Thật sao?”
Cũng không có gì lạ, mẫu thân của Thất Công chúa – Chung Quý phi đã qua đờilà cô họ của nàng, những người mang dòng máu Chung gia đều có cằm nhọngiống nhau. May mà Bảo Khâm lớn lên ở Tây Bắc, chỉ về kinh có bốn lầnnên chưa từng gặp Thất Công chúa, bằng không khi chạm mặt khó tránh khỏi bị lộ. Nhã Lan đưa chiếc váy dài bằng lụa màu xanh nhạt cho nàng thay,sợ chủ nhân lạnh, lại khoác thêm chiếc áo màu vàng tơ lên vai Bảo Khâm,phía dưới áo thêu hoa tường vi nhỏ màu lam, trông xinh đẹp vô cùng.
Nàng ra khỏi cửa, hoàng hôn buông xuống khiến tiết trời mát mẻ hơn, Bảo Khâm đi chầm chậm, mệt mỏi đã bớt nhiều.
Thất Công chúa ở trên khoang lầu ba. Thân phận của nàng ta không như nhữngngười khác, đồ đạc trang trí trong phòng Bảo Khâm cũng không thể sánhbằng. Nhưng trước giờ nàng không quan tâm mấy thứ này, sau khi vào đạisảnh bèn tìm một chỗ không gây chú ý mà yên lặng, an phận thủ thường.
Trong phòng có một số đằng thiếp khác, đều là những mỹ nhân mặt hoa da phấn,lanh lợi đáng yêu. Họ nhìn thấy nàng, lén lút liếc mắt với nhau, kẻ cười nhạo, người bĩu môi. Với quan niệm thẩm mĩ của nước Trịnh, Bảo Khâm tuy ngũ quan tinh xảo, diễm lệ đoan trang, nhưng dáng người hơi cao lớn, mà họ lại thích những mỹ nhân mảnh mai xinh xắn, tú lệ mong manh.
Nhưng chốc lát tất cả đều lặng im, không còn ai cười nổi nữa. Thất Công chúachầm chậm bước vào trong sự vây quanh của nhiều người, ngẩng đầu lênnhìn, khoan nói đến tướng mạo, thân hình cao lớn của nàng cũng y hệt Bảo Khâm. Không biết Thất Công chúa là người kiệm lời hay không giỏi nóichuyện, sau khi vào đại sảnh, nàng ta vẫy vẫy tay lệnh cho các đằngthiếp đứng dậy, sau đó yên lặng ngồi xuống. Người hầu nhanh chóng đưa đồ ăn lên, Thất Công chúa chưa nói những lời xã giao đã động vài đũa rồingừng.
Vẫn có vài vị đằng thiếp muốn góp chuyện thay đổi không khí nhưng không cókết quả, Thất Công chúa từ đầu tới cuối chỉ cau mày, mặt mũi khó chịu.Cũng không trách nàng ta được, bị đem đi hòa thân vui sao nổi, hơn nữahoàng đế nước Tần đã ngoài năm mươi.
Bảo Khâm vẫn cúi đầu uống canh, Nhã Lan đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ,không hề ngẩng lên. Trong đại sảnh vừa yên tĩnh vừa căng thẳng, các cônương không dám nói chuyện, có quen nhau thì âm thầm trao đổi ánh mắt,hẹn sau bữa cơm nói tiếp.
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, tiếng bước chân dồn dập,tiếng chửi rủa ầm ĩ, thậm chí có cả tiếng binh khí va chạm. Bảo Khâmnhạy bén, nhận thấy có chuyện bất thường, khẽ cau mày, từ từ đứng dậy,kéo Nhã Lan lùi vài bước về góc phòng.
Âm thanh vọng lại từ xa, các cô nương trong phòng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thì thầm to nhỏ, nhưng cũng không hề bối rối. Ánh mắt Bảo Khâm sắc bén phát hiện Thất Công chúa có sự thay đổi, khuôn mặt vốn dĩđang cúi đột nhiên tươi tỉnh, dường như có chút kích động, có chút chờmong. “Tiểu... tiểu thư.” Nhã Lan run rẩy: “Bên ngoài hình như xảy rachuyện, chúng ta có nên trốn đi không?”
“Không cần.” Bảo Khâm nắm chặt tay Nhã Lan, nhỏ giọng an ủi. Chiếc thuyền nàylớn như vậy, muốn trốn cũng không được. Hơn nữa, nàng hiện tại chỉ làmột đằng thiếp nhỏ nhoi, ai thèm chú ý? Nếu có thích khách, khả năng lớn nhất là nhằm vào Thất Công chúa. Bên ngoài đã có thị vệ canh giữ, thích khách có lọt vào hay không chưa thể khẳng định.
Nghĩ một lúc, Bảo Khâm dặn dò Nhã Lan: “Lát nữa phải linh hoạt một chút,đừng chạy về phía Công chúa. Chúng ta trốn dưới gầm bàn, không được động đậy.” Nhã Lan “dạ” một tiếng, lập tức yên lặng. Âm thanh huyên náo bênngoài ngày càng tới gần, các cô nương trong phòng không thể ngồi yênđược nữa, hoảng loạn ngó nghiêng tứ phía, một vài người can đảm hơn chạy về phía Công chúa, nghĩ rằng ở cạnh nàng ta nhất định an toàn.
Họ vừa đến bên cạnh Thất Công chúa, đại sảnh có tiếng động lớn. Cửa mở,bốn tên áo đen xông vào, tay cầm đao đi về phía Thất Công chúa. Các cônương sợ hãi hét toáng lên, tay chân bủn rủn ngã xuống đất, không cửđộng nổi. Những kẻ bịt mặt quả thật đi đến chỗ Công chúa, gặp người giết người, gặp Phật giết Phật. Đao vừa lóe, vài cô nương trước mặt chúnglập tức hương tiêu ngọc vẫn. Máu từ từ chảy xuống, mặt đất nhanh chónglan tràn thứ chất lỏng đỏ tươi. Những sinh mạng đầy sức sống chớp mắt đã không còn. Các cô nương trong phòng không kêu nổi, thị nữ trước mặtCông chúa sợ hãi, nhanh chóng tản ra.
Tên bịt mặt cao lớn nhất trong đám vươn tay bắt lấy Thất Công chúa, kéo vào lòng, sau đó quay người, ba tên còn lại bao xung quanh, nhanh chóngthoát ra. Ngay lúc ấy, thị vệ vừa vặn xông vào, đi đầu là một người mặcáo quan màu đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, vóc dáng cao ngất, không ai khácchính là Thống lĩnh thị vệ của chuyến hòa thân lần này – Lý Kha Minh.Hai bên không nói gì lập tức lao vào chiến đấu, hỗn loạn vô cùng. Bênthị vệ người đông thế mạnh, nhưng những tên bịt mặt ai nấy đều rất caothủ, đặc biệt là gã cao lớn kia, cứ vung đao là có người ngã xuống.
Đã quen với giết chóc chốn sa trường, Bảo Khâm không hề thấy hoảng sợ,lạnh lùng ngồi bên cửa sổ góc tường quan sát, ánh mắt sáng ngời. Sau vài hiệp, các thị vệ không chống đỡ nổi nữa, Lý Kha Minh liên tục thoáilui, mặt mũi trắng bệch, lùi đến sau cửa chính. Những kẻ áo đen thừa thế xông ra, sau đấy kéo theo Thất Công chúa nhảy xuống, nhanh chóng mấttích giữa dòng sông mênh mông. Khi về lại phòng, Nhã Lan hồn vía lênmây, ngồi run rẩy trên ghế. Bảo Khâm vẫn bình tĩnh, chỉ chau mày khônghiểu những kẻ kia bắt Thất Công chúa làm gì. Tuy nàng ta là Công chúacao quý nhưng cũng đâu được vua yêu thương, nếu không đã chẳng bị đem đi hòa thân.
Hơn nữa, họ đã ra khỏi biên giới, sao có thể quay về uy hiếp nước Trịnhđược? Đã ra khỏi biên giới... Trong đầu Bảo Khâm lờ mờ hiện lên điều gì, nhưng không nắm bắt được. Thất Công chúa mất tích, chuyện hòa thân lầnnày... Bảo Khâm đột nhiên kinh hãi, đứng phắt dậy, khẽ kêu “Không xongrồi.” “Sao cơ?” Nhã Lan ngạc nhiên nhìn nàng, lo lắng hỏi: “Tiểu thư lại thấy khó chịu à?” Bảo Khâm lắc đầu, nhanh chóng xoay người đóng cửa,sau đó mới khẽ nói: “Em có biết thuyền dự phòng nhỏ ở đâu không?” NhãLan nghi hoặc nhìn nàng, nghĩ một lát rồi đáp: “Hai hôm trước lúc xuốngphòng bếp nô tỳ đã trông thấy. Tiểu thư sao lại hỏi thế?” “Buổi tối thudọn đồ đạc, chúng ta bỏ trốn.” Bảo Khâm thở dài một hơi, nghiêm túc trảlời.
“Hả?” Nhã Lan há hốc miệng, lắp bắp: “Tiểu... tiểu thư, người... người đangnói lung tung gì thế. Sao chúng ta phải trốn?” Tại sao phải trốn ư? Bởivì lo sợ cho tính mạng của mình. Tuy Bảo Khâm không quen biết Lý KhaMinh, nhưng từng nghe sư huynh nhắc đến không ít lần. Người này xuấtthân từ Lý gia ở Giang Châu, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác. Nếutruyền về kinh là đã xảy ra rắc rối lớn, Lý Kha Minh chắc chắn sẽ bịđịnh tội, chỉ e mũ quan cũng không giữ nổi. Hắn sao có thể để chuyện đóxảy ra, chắc chắn sẽ nghĩ cách lấp liếm sự việc.
Nhưng Thất Công chúa bị bắt là chuyện lớn, đâu thể nói che là che được. Chodù những thị vệ kia là người thân tín của hắn, nhưng đám đằng thiếp vàngười hầu bên cạnh Công chúa vẫn còn cái miệng đấy thôi. Bảo Khâm suyxét một hồi, khẳng định tám, chín phần hắn sẽ lấy mận đổi đào, nhữngngười từng trông thấy Thất Công chúa sao còn đường sống. Nhã Lan tuykhông hiểu nhưng vẫn nghe Bảo Khâm căn dặn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.Thật ra cũng chẳng có gì để dọn, đồ to không mang nổi, quần áo trang sức của đằng thiếp thì có hạn, chỉ còn ngân lượng giấu trong quần áo củaBảo Khâm là dùng được. Bên ngoài dần tĩnh lặng, Nhã Lan đứng ở trongnghe ngóng, chuẩn bị đi ra dò la tin tức, vừa mở cửa, bất ngờ bị hai môn thần đứng sừng sững ở đó dọa sợ.
“Lý Đại nhân cho mời.” Kẻ đến không chút biểu cảm, ánh mắt trực tiếp hướngthẳng vào Bảo Khâm, khiến người ta không còn đường lui. Nhã Lan mặt mũitái mét, còn Bảo Khâm nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng từ từ ngồi xuốnggiường, chậm rãi nói: “Lý Đại nhân cũng là đệ tử thế gia, phép tắc lễnghi chắc chắn không cần một tiểu nữ như thiếp chỉ dạy. Muộn thế nàyrồi, cô nam quả nữ, e rằng khó tránh khỏi hiềm nghi. Có chuyện gì để mai cũng chưa muộn, thiếp không có cánh, muốn trốn cũng không được.” NhãLan không ngờ Bảo Khâm có thể mạnh miệng như vậy, hai mắt mở to, nhìnnàng chằm chằm.
Thị vệ ngoài cửa sửng sốt, nhất thời không biết trả lời ra sao. Bảo Khâmngẩng đầu nhìn Nhã Lan, quở trách: “Còn không đóng cửa mau, muộn thế này rồi còn ra thể thống gì!” Nhã Lan lập tức đóng cửa khoang lại, khuônmặt đầy kinh ngạc của gã thị vệ biến mất sau cánh cửa, một lúc sau mớinghe thấy tiếng chân rời đi.
Đợi người đi xa, Nhã Lan mới ngây ngốc đến bên giường, run lẩy bẩy hỏinàng: “Tiểu thư, vậy chúng ta có trốn không?” Bảo Khâm bất đắc dĩ thởdài, lấy chiếc chăn che kín mặt, rầu rĩ đáp: “Còn chạy sao nổi nữa.” Khi nhìn thấy thị vệ kia, Bảo Khâm đã đoán được ý của Lý Kha Minh. Trong số mười mấy đằng thiếp, ngoại hình tướng mạo của nàng giống Công chúanhất, hắn còn cố ý sai người đến mời nàng, mục đích không cần nói cũngbiết.
Nếu thật sự là vậy, tính mạng của nàng tạm thời được an toàn. Chỉ là vớicác cô nương còn lại, nàng đành bó tay. Dù nàng có lòng cầu xin, nhưngvới tính cách của Lý Kha Minh, hắn chắc chắn không đồng ý. Nghĩ ngợi một lát, Bảo Khâm dặn dò Nhã Lan: “Sau này theo sát ta, nửa bước khôngrời.” Nhã Lan gật đầu đồng ý, sau đấy nhớ ra gì đó bèn chuẩn bị mở cửa.Bảo Khâm dở khóc dở cười gọi nàng ta lại hỏi: “Vừa nói nửa bước khôngrời, sao em còn muốn ra ngoài?” Nhã Lan đáp: “Nô tỳ đi lấy nước cho tiểu thư rửa mặt.”
Bảo Khâm cười lạnh, “Đâu cần đến phiên em đi, ra ngoài hô một tiếng, còn lo họ không mang tới sao?” Nhã Lan ngẩn ra, nhưng sau khi nghĩ kỹ vẫnquyết định nghe lời Bảo Khâm, mở cửa hắng giọng: “Này, mau mang... mangnước nóng tới đây.” Gọi xong, thấy cuối hành lang có người thò đầu ranhìn về phía mình, một lát sau nghe thấy tiếng bước chân xa xa.
Nhã Lan vội vã chui vào phòng, sợ hãi lau trán, thở dài rồi quay người chạy về phía Bảo Khâm, khẽ hỏi: “Tiểu thư, chúng ta phải làm gì nữa?” Nàngvốn là người có chủ kiến, những ngày Bảo Khâm nằm trên giường, mọichuyện bên ngoài đều do nàng phụ trách, nhưng bây giờ lại cảm thấy mịtmù, lúng túng không biết làm sao. Tiểu thư trước giờ bình thản bỗng trởnên trấn tĩnh lạnh lùng, khiến Nhã Lan ngoài bất ngờ còn có chút yêntâm. Không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có người gọicửa, giọng nói trầm ổn: “Nước đây.”
Nhã Lan đợi người kia rời đi mới chạy ra mở cửa, nhanh chóng bê nước vàophòng, ngó trái ngó phải một hồi mới khép lại. Nàng quay đầu hỏi BảoKhâm: “Tiểu thư, họ làm vậy là có ý gì? Hình như nô tỳ vừa trông thấyBàng Xuân phòng bên muốn ra ngoài, bị người ta ép về.”
[1] Cô nương đi theo người có địa vị cao hơn sang nhà chồng làm thiếp, làm lẽ, giống như “của hồi môn”, giá trị thấp.
[2] Các loài chim có thể bơi trên mặt nước, như ngỗng, vịt trời...
Bảo Khâm không nói gì, vẫn nằm trên giường như cũ, khuôn mặt mông lung dưới ánh đèn mờ tỏ, đôi mắt sáng ngời, con ngươi khẽ động, có chút gì đó cao ngạo lạnh lùng. Nàng xuống giường rửa mặt, từ đầu chí cuối không nóimột lời, Nhã Lan thấy vậy không dám hỏi nhiều nữa. Sau khi xong xuôi,Bảo Khâm mới khẽ thở ra một hơi, nhỏ giọng: “Ngủ thôi.”
Ngủ thôi, ngày mai còn phải đánh trận. Nhưng Nhã Lan sao ngủ nổi, hễ nhắmmắt là trong đầu lại hiện lên toàn một màu đỏ, đao thương chói mắt, máutươi ngập tràn, thịt da lẫn lộn, còn có tiếng nữ nhi kêu thảm thiết.Cảnh tượng kinh hoàng như tái diễn lại, nàng mở to mắt nhìn lên trần.Khi những con sóng ập đến, thuyền khẽ lắc lư, ánh mắt dõi theo trần cũng theo đó dao động.
Không lâu sau, nàng nghe thấy tiếng thở đều đều của Bảo Khâm... Trời còn chưa sáng, Nhã Lan đã dậy, nhìn vào trong gương thấy khuôn mặt trắng bệch,dung nhan tiều tụy. Nàng dọn dẹp qua rồi chuẩn bị ra ngoài lấy nước, vừa đến cửa chợt nhớ lời dặn của tiểu thư, bèn dừng chân, hé một khe cửanhỏ, thò đầu ra thăm dò.
Ngoài trời nổi giông, gió tạt rào rào lên những cột buồm. Bình thường giờ này ngoài hành lang kẻ qua người lại, các a hoàn đều đã thức giấc chuẩn bịvật dụng rửa mặt cho chủ nhân của mình. Nhưng hôm nay bên ngoài vắngngắt không một bóng người.
Nhã Lan suy nghĩ một lúc, cắn môi mở cửa, vừa thò một chân ra đã nghe thấytiếng Bảo Khâm yếu ớt vang lên: “Chẳng phải ta đã nói không được đi rangoài rồi sao?” “Nô tỳ...” Nhã Lan liếm liếm đôi môi khô ráp, sợ hãi trả lời: “Tiểu thư tỉnh rồi, nô tỳ muốn đi lấy nước rửa mặt, nhưng... nhưng không thấy một ai.”
Bảo Khâm ngáp một cái ngồi dậy, dặn dò lần nữa: “Có việc sai người ta, emkhông cần đi đâu.” “Dạ.” Nhã Lan ngoan ngoãn đáp, thò đầu ra gọi giốnghôm qua. Một lúc sau, có hai thị vệ tới, một bê nước, một bê đồ ăn sáng. Bữa sáng gồm hai bát cháo nếp cẩm, bánh mì hấp, bánh bao, bánh đỗ, còncó rau trộn đủ màu, phong phú hơn mọi ngày rất nhiều.
Nhã Lan đang do dự, nghe thấy tiếng ho của Bảo Khâm bèn hoàn hồn, luốngcuống nhận đồ, nhỏ nhẹ cảm ơn. Cẩn thận đóng cửa lại, nàng nói: “Tiểuthư, đồ ăn hôm nay thịnh soạn hơn so với mọi ngày, rốt cuộc Lý Đại nhânđang nghĩ gì thế ạ? Lẽ nào đã tìm được Thất Công chúa?”
Bảo Khâm mặt không đổi sắc, súc miệng, rửa mặt, yên lặng dùng bữa, sau đómới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Nhã Lan: “Thất Công chúa sẽ không trở về.”
Nước Trịnh không cần một Công chúa bị bắt đi, mà cho dù người có trốn thoáttừ tay bọn đạo tặc cũng sẽ không quay lại. Hơn nữa... Bảo Khâm nheo mắt, cười nhạt, chỉ sợ bản thân Thất Công chúa đã sắp xếp từ trước đó rồi.
Hai người ăn sáng xong, Nhã Lan dọn dẹp để trước cửa, một lúc sau có ngườiđến mang đi, còn khẽ gọi: “Hình tiểu thư đã dậy, Lý Đại nhân cho mời.”Bảo Khâm quay sang Nhã Lan, nàng hiểu ý lập tức đáp trả: “Xin đợi mộtlát, nô tỳ hầu hạ tiểu thư thay y phục.” Nói xong, nhanh chóng mở túi đồ lấy bộ quần áo mới ra.
Bảo Khâm không biết gì đến chuyện quần áo trang sức, tất cả đều do Nhã Lanlo liệu, nhưng nàng ấy kiên quyết chọn bộ váy màu vàng nhạt viền hồng,trông dịu dàng mong manh, Bảo Khâm không thích chút nào. Nàng suy nghĩmột lát liền cởi ra, thay một bộ váy dài màu lam, bên trên thêu mấy đóaphù dung màu vàng cao quý. Nhã Lan nhất thời ngây ngẩn.
“Sao thế? Không đẹp à?” Bảo Khâm liếc nàng ấy, trong ánh mắt mang theo vẻ diễm lệ khó lòng tả nổi.
Sắc mặt nàng không tốt, tái nhợt, yếu ớt, lâu ngày nằm giường nên không cósức sống, nhưng đôi mắt kia sâu thẳm, đen nhánh lại sắc bén, nếu ở vịtrí cao quý lạnh lùng nhìn xuống, có thể khiến người khác không dám nhìn vào. Trang phục dù bình thường dung tục cũng không thể làm mất đi vẻrực rỡ đó, chỉ như thứ đồ điểm xuyết thêm, làm nền cho nàng mà thôi. Nhã Lan không tin vào mắt mình, mỹ nhân lạnh lùng trước mặt là Hình đạitiểu thư mấy ngày trước còn nằm thoi thóp trên giường sao?
“Đi thôi!” Bảo Khâm không quen vẫy vẫy tay áo, chân bước nhanh ra ngoài. Có lẽ đêm qua ngủ ngon giấc, tinh thần hôm nay khá tốt, nàng sải nhữngbước dài cũng không thấy quá khó nhọc.
Bảo Khâm hùng hổ bước đi, Nhã Lan cúi đầu theo sau, vừa đi vừa nhìn sangkhoang thuyền bên cạnh, cửa đóng kín, cũng không nghe thấy tiếng gì, cólẽ bọn Bàng Xuân ở bên trong không dám ra ngoài.
Cũng có thể là...
Trên hành lang vẫn còn mùi máu nhàn nhạt, Nhã Lan nghĩ đến lý do tối quatiểu thư muốn trốn, người nói họ sẽ chết, nhưng sau đó Lý Đại nhân lạisai thị vệ đến mời, sau đó nữa... Nàng cúi đầu, dùng sức nhéo cánh tay,đau đến mức rơi nước mắt. Thảo nào tiểu thư bảo nàng một bước cũng không được rời, thì ra sớm đã nghĩ đến chuyện đó.
Thị vệ dẫn họ lên một khoang thuyền ở lầu ba, Bảo Khâm thản nhiên ngồixuống vị trí trên cùng. Gã thị vệ ngẩn người không nói gì, lặng lẽ rangoài. Nhã Lan cũng không dám nhiều lời, nàng cảm thấy Hình tiểu thưkhông yếu đuối nhu nhược như những gì mình thấy ngày trước, tuy thân thể không khỏe, đi vài bước đã khó thở nhưng tiểu thư trấn tĩnh hơn bất kỳai.
Trà nhanh chóng được dâng lên, Bảo Khâm không khách khí chút nào, bưng lênthổi phù phù, đợi đến khi bớt nóng, nàng ngẩng đầu uống cạn. Ngoài cửacó người tiến vào, chau mày nhìn nàng, bộ dạng vừa lạnh lùng vừa nghiêmtúc, chính là thống lĩnh thị vệ Lý Kha Minh. Trái tim Nhã Lan thoángchốc đập mạnh.
“Mời ngồi...” Bảo Khâm chào hắn, vẻ mặt thản nhiên như thể mình là chủ nhânnơi này. Nàng đã đoán ra mục đích của Lý Kha Minh từ lâu nên không hềhoảng sợ. Hiện họ đã vào địa phận nước Tần, cách Quốc đô Phong thànhkhông đến hai mươi ngày lộ trình. Trong thời gian ngắn như vậy muốn tìmngười có tướng mạo giống Thất Công chúa lại nói tiếng Trịnh lưu loát,quả thực khó khăn vô cùng.
Lý Kha Minh bất động, lạnh lùng liếc nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như chimưng. Tuy hắn chưa từng chiến đấu chốn sa trường nhưng làm một phó thốnglĩnh cấm vệ quân kinh thành, sống trong mưa máu nên trên người luôn mang theo sát khí. Những gã đàn ông bình thường thấy hắn đều cúi đầu, nhưngcô nương mặt mày tái nhợt trước mắt lại vô tư bình tĩnh, giống như không hề nhìn thấy vẻ tàn bạo kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]